1
Ta là thứ nữ trong nhà, sinh ra đã phải cam chịu bị trưởng tỷ đạp dưới chân.
Cha mẹ thiên vị, huynh trưởng yêu chiều, ngay cả vị hôn phu lãnh đạm, cấm dục của ta cũng treo bức họa của nàng trong thư phòng, hằng ngày nhung nhớ.
Kiếp trước, khi phát hiện bức họa trong thư phòng, ta tức giận cầm k//iếm đến gây náo loạn, buộc hắn phải cho ta một lời giải thích.
Cả kinh thành biết hắn thầm thương trưởng tỷ, hắn bị miệng đời đay nghiến.
Trưởng tỷ vì muốn giữ sự trong sạch đã tr//eo cổ t//ự v//ẫn, nhưng lại được cứu sống.
Sau đó nàng dựa vào lòng huynh trưởng, yếu ớt hỏi ta: “Muội muội đã hết giận chưa?”
Huynh trưởng quay qua nhìn ta với ánh mắt tức giận. Tiểu đệ đá một cước vào khuỷu chân ta, đá g//ãy chân ta, bắt ta quỳ xuống xin lỗi trưởng tỷ.
Xin lỗi xong, ta lê tấm thân tàn quay lại viện của mình.
Nhưng mẹ lại không cho ta chữa trị vết thương: “Con gây ra lỗi lớn như này, phải chịu khổ mới biết được lỗi lầm.”
Chân ta phế hoàn toàn, ta trở thành một phế nhân phải ngồi xe lăn…
……
“Tiểu thư?”
Thu Thiền mang đèn tới, lo lắng hỏi ta:
“Dạo gần đây tiểu thư hay gặp ác mộng, thật sự không cần mời đại phu tới xem sao?”
“Không cần.” Ta lắc đầu, nhận chén trà từ tay nàng.
Uống ngụm trà lạnh, sờ vào đôi chân khỏe mạnh của mình, ta mới cảm thấy thanh tỉnh hơn. May quá, kiếp này vẫn chưa xảy ra những chuyện đó.
Ta chưa phát hiện vị hôn phu giấu bức họa trưởng tỷ, chưa cầm k//iếm gây náo loạn Phủ Hầu Bình Dương… Quả là may mắn.
Ta ấn tay lên ngực, nói với Thu Thiền: “Ngươi đi nghỉ đi, đêm nay không cần canh giữ.”
Nàng khẽ “vâng” một tiếng, hạ mành giường rồi quay người rời đi.
2
Sáng hôm sau, ta sửa soạn, mang theo Thu Thiền xuất phủ, đến Ỷ Tiên Các tìm một cô nương.
Ỷ Tiên Các là kỹ viện, có nhiều công tử ăn chơi sa đọa. Thu Thiền sợ đến xanh mặt, nắm chặt tay ta: “Tiểu thư, nơi này người không thể vào đâu.”
“Không sao.”
Ta để nàng ở ngoài, đội mũ che mặt đi vào tìm ma ma quản sự, yêu cầu gặp Linh Hương cô nương.
Kiếp trước, khi bị đuổi khỏi nhà, trong trời đông giá rét, chính Linh Hương đã cho ta một miếng bánh đậu xanh, giúp ta kéo dài m//ạng sống thêm ba ngày. n này, ta phải báo đáp.
“Từ nay về sau hãy chăm sóc nàng ấy thật tốt. Ta sẽ đến thăm mỗi tháng.”
Ma ma quản sự vui vẻ nhận vàng, gương mặt tràn đầy xu nịnh.
Khi ta trở về phủ, vừa xuống xe thì gặp huynh trưởng và Thế tử Phủ Hầu Bình Dương, Thẩm Dục, vị hôn phu của ta.
Ta cung kính thi lễ chào họ. Huynh trưởng nhướng mày hỏi: “Sao hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy?”
Huynh ấy liếc mắt về phía Thẩm Dục, rồi khẽ ho: “Vân Vãn bị ốm, A Dục đến thăm muội ấy, cũng mang theo đồ ăn cho muội. Đừng có gây sự với hắn.”
Triệu Vân Vãn, trưởng tỷ của ta. Nàng xinh đẹp lại yếu đuối, luôn được mọi người cũng như vị hôn phu của ta yêu thương, chiều chuộng.
Trước kia, ta tức giận không phục, không hiểu vì sao vị hôn phu lại tốt với trưởng tỷ hơn ta. Cho đến khi thấy bức họa trong thư phòng, ta mới biết hắn đã thầm thương trưởng tỷ từ lâu.
Ta ngẩn ngơ một lát, nhẹ giọng nói: “A Sanh sẽ không tranh cãi với thế tử nữa, đại ca cứ yên tâm.”
Ánh mắt Thẩm Dục thoáng động. Tên tiểu đồng liền hiểu ý, đưa túi hạt dẻ nóng tới trước mặt ta: “Đây là món ăn công tử chuẩn bị riêng cho tiểu thư, vẫn còn nóng, mời người nếm thử.”
Ta cúi đầu cảm tạ Thẩm Dục, nhìn bóng dáng hắn và huynh trưởng đi xa, môi ta khẽ mím lại.
Mối hôn sự này, ta phải tìm cách hủy bỏ thôi.
3.
Trở về viện, Thu Thiền giúp ta xoa bóp vai, hỏi xem có cần cất túi hạt dẻ kia đi không.
Trước đây, mỗi khi Thẩm Dục tặng đồ cho ta, dù là thức ăn hay món đồ chơi, ta đều trân trọng cất vào hộp, giữ gìn cẩn thận, không nỡ dùng.
“Không cần, vứt đi.”
Ta lạnh nhạt đáp: “Cùng với những thứ trước kia, tất cả đem vứt đi.”
“Tiểu thư…”
“Vứt đi, ta không muốn phải nói đến lần thứ ba.”
Ta chưa bao giờ thích ăn hạt dẻ. Người thích món này, chính là trưởng tỷ.
Đáng tiếc, mỗi lần Thẩm Dục đến Triệu phủ, lễ vật tặng ta, từ trước đến nay chỉ là một túi hạt dẻ.
Thật đáng khinh.
Ta nhấp một ngụm trà lạnh trước mặt, rồi bảo với Thu Thiền: “Trong phủ có một tiểu đồng trông coi chuồng ngựa tên là Hạ Thời, gọi hắn đến đây, ta có chuyện muốn hỏi.”
Kiếp trước, Hạ Thời là thanh k//iếm sắc bén nhất bên cạnh trưởng tỷ. Võ công cao cường, thân phận lại đầy bí ẩn.
Vì chữa thương mà hắn phải lẩn trốn đến Triệu phủ, được trưởng tỷ ban ơn nên nguyện lòng ở lại, trung thành bảo vệ nàng.
Khi trưởng tỷ bị ép tr//eo cổ t//ự v//ẫn, hắn xông vào viện ta, dùng //kiếm khắc lên mặt ta một vết sẹo hình chữ thập, sâu đến mức nhìn thấy cả xương.
Nỗi hận của ta dành cho hắn cũng sâu như vết sẹo ấy.
Nếu có thể, ta muốn nhân lúc hắn bị thương nặng mà tự tay giet chet hắn.
4.
Thu Thiền quay lại, nói trong chuồng ngựa không có ai tên là Hạ Thời.
“Tiểu thư, người chẳng lẽ nhớ nhầm rồi?”
Ta im lặng một lát, rồi nói: “Vậy thôi, chắc ta nhớ nhầm thật.”
Chẳng lẽ hắn chưa vào phủ vào thời điểm này? Hay là, hắn đã được trưởng tỷ cứu m//ạng rồi?
Ta siết chặt chén trà trong tay.
Đêm khuya, khi mọi người trong phủ đều đã say giấc, ta thay một bộ y phục đen, lén lút giấu Thu Thiền, âm thầm chạy đến viện của đám tiểu đồng trong chuồng ngựa.
Từng gian, từng gian xem qua, cuối cùng tại căn nhà tranh cuối cùng, ta phát hiện ra Hạ Thời toàn thân nhuốm đầy m//áu.
Hắn yếu đến mức thảm hại, gương mặt nhợt nhạt, trán đẫm mồ hôi. Ta đưa tay đặt lên cổ hắn, từ từ siết chặt…
Bất ngờ, hắn mở mắt.
Hắn nắm lấy cổ tay ta, siết mạnh, khiến ta đau đến tưởng như x//ương tay muốn g//ãy vụn.
Đôi mắt đỏ ngầu của hắn trừng trừng nhìn ta, như dã lang cô độc giữa đêm đen. Chỉ cần một giây nữa thôi, hắn có thể b//ẻ g//ãy cổ ta.
“Ta có thể cứu ngươi.” Ta đột ngột thốt lên.
5.
Ngày hôm sau, ta bảo Thu Thiền lén ra ngoài tìm mua một căn nhà.
Vừa mân mê chiếc vòng sứ tráng men để che vết đỏ trên tay, ta vừa nói lơ đãng: “Chỉ cần có chỗ ở là được, không cần quá tốt.”
Thu Thiền làm việc rất nhanh.
Tối đó, ta lại lén lút đến gặp Hạ Thời. Ban đầu định chỉ nói cho hắn biết vị trí của căn nhà rồi đi, nhưng lại thấy mặt hắn đỏ bừng, sốt cao đến mức sắp ngất.
“Ngươi bị sốt sao?”
Ta ngập ngừng một lát, rồi từ trong ống tay áo lấy ra một lọ sứ, bên trong là dưỡng vinh hoàn do ngoại tổ mẫu điều chế cho ta, nghe nói chữa được bách bệnh.
Nhét một viên vào miệng hắn, ta chỉ về chiếc xe ngựa sơn đỏ đứng ngoài chuồng ngựa và nói: “Ngày mai ngươi tìm cách trốn vào đó, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài để dưỡng bệnh.”
“Nếu không trốn được thì khỏi sống nữa, vô dụng.”
Ta phủi phủi bụi bẩn trên áo, đứng dậy rời đi.
Phía sau, giọng Hạ Thời khàn đặc vang lên: “Tại sao ngươi lại cứu ta?”
Ta ngừng lại một chút, không đáp lời. Đi qua vườn, nhìn thấy những khóm hoa nghênh xuân bên góc tường, ta khẽ đưa tay chạm nhẹ.
Đại tỷ thích hoa mẫu đơn. Còn ta lại thích nghênh xuân.
Mẹ thường răn dạy: “Thích loài hoa thấp hèn ấy làm gì, phải học đại tỷ của ngươi, mẫu đơn mới là chân quốc sắc.”
Giờ đây, ta cũng đang học theo đại tỷ. Học cách dùng thủ đoạn của nàng, c//ướp đi cơ hội của nàng.
6.
Ngày hôm sau, ta vén rèm ngồi vào xe ngựa, vừa hay thấy Hạ Thời co ro ở góc, đau đớn đến run rẩy. Ta chán ghét, ngồi cách xa một chút.
Xe ngựa mới đi được vài bước, bỗng nghe tiếng đại ca hỏi: “Trong xe ngựa là ai?”
Phu xe đáp: “Là nhị tiểu thư.”
Ta vén một góc rèm, nói với đại ca: “Tam tiểu thư nhà Lâm Thị Lang hẹn ta đi nghe hát, đại ca có việc gì chăng?”
Đại ca nhíu mày, chưa kịp nói gì thì đệ đệ bên cạnh đã ầm ĩ lên: “Đại tỷ bị bệnh, ngươi còn tâm trí đi nghe hát sao?
“Triệu Vân Sanh, ngươi có lương tâm hay không!”
Ta lạnh nhạt đáp: “Ta có lương tâm hay không, ta không biết.”
“Chỉ là ta dù sao cũng là nhị tỷ của ngươi, ngươi gọi thẳng tên ta như vậy, lễ nghi học hết vào bụng chó rồi sao?”
“Ngươi, ngươi…”
Ta buông rèm xe xuống, bảo phu xe: “Đi thôi.”
Đại ca sẽ không ngăn ta.
Khi đại tỷ không có mặt, huynh ấy đối xử với ta luôn thân thiết. Còn về tên đệ đệ hỗn láo đó…
Nghĩ lại cái cảnh hắn lạnh lùng đ//ập g//ãy chân ta, còn nói rằng ta tự làm tự chịu, ánh mắt ta không khỏi tối sầm lại.
Chẳng nên nhắc đến hắn nữa.
7.
Ta sai người khiêng Hạ Thời, lúc này đã đau đến ngất, đặt lên giường, rồi mời đại phu đến chữa trị cho hắn.
Đại phu cắt mở y phục của hắn, lộ ra vết thương mưng mủ, hôi thối và sưng viêm, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
“Vết thương này cần phải cạo đi phần thịt thối, rất đau đớn, có cần dùng thuốc mê không?”
“Không cần.”
Ta lạnh lùng nói: “Chỉ cần không chet là được, hắn chịu được.”
Đại phu sững lại một chút, rồi mới đáp lời.
Chờ đến khi vết thương đã xử lý xong, ta nhét dưới gối hắn một tờ ngân phiếu, rồi đứng dậy rời đi.
Ngồi xe ngựa trở về phủ, còn chưa đến cổng thì đã thấy Khúc ma ma, người bên cạnh mẹ, tiến tới đón: “Nhị tiểu thư, phu nhân mời người đến tiền sảnh nói chuyện.”
8
Từ khi trọng sinh trở về, ta vẫn chưa gặp mẹ.
Từ cái ngày bà ngăn cản đại phu xem vết thương chân ta, khinh miệt ta là một kẻ tàn phế, trong trời tuyết rét lạnh sai gia đinh đuổi ta ra khỏi cửa, tình mẫu tử giữa ta và bà đã đứt đoạn.
Ta khẽ nói: “Trước tiên để ta về thay y phục đã, ra ngoài toát nhiều mồ hôi, có chút khó chịu.”
“Nhưng phu nhân nói…”
“Chỉ chậm một chút thôi, mẹ sẽ không trách ta đâu.”
Ta mỉm cười: “Dù sao ta cũng là con gái ruột của mẹ mà, phải không?”
Khúc ma ma thoáng ngẩn người, ánh mắt nhìn ta mang theo vẻ ngạc nhiên kỳ lạ.
Trước đây, ta từng khát khao tình yêu thương của mẹ. Dù bà không đoái hoài đến ta, ta vẫn đều đặn sáng chiều vấn an, tự tay nấu cháo mang đến cho bà.
Nay, không chỉ nhiều ngày chưa đến gặp, mà khi bà tìm, ta cũng lạnh nhạt thờ ơ. Đương nhiên bà ấy thấy kỳ lạ.
Trên đường về viện, ta hỏi ma ma: “Bệnh của đại tỷ đã khá hơn chút nào chưa?”
Sắc mặt Khúc ma ma ngay lập tức nhuốm màu u sầu: “Nhị tiểu thư cũng biết thân thể đại tiểu thư mà, thời điểm đông xuân giao nhau này là khó chịu nhất.”
“Phu nhân đã thỉnh thái y từ Hoàng hậu, ngày đêm túc trực, cũng nhờ đó mà hôm nay mới có thể xuống giường.”
“Phu nhân còn nói sẽ mời người chép kinh Phật để cầu phúc cho đại tiểu thư…”
Vừa nói, bà vừa lén liếc nhìn sắc mặt ta. Ý của mẹ là muốn ta chép kinh.
Ta chẳng chút do dự mà từ chối.
“Gần đây tay ta đau, e là không thể gánh vác được nỗi lo này giúp mẹ.”
Kiếp trước, ta thương xót thân thể đại tỷ yếu đuối, nên đã tự tay chép tám mươi tám bản chân kinh trước Phật để cầu nguyện cho nàng được an khang.
Trùng hợp thay, ngay khi kinh văn được dâng lên, đại tỷ liền lâm trọng bệnh, suýt nữa không qua khỏi.
Mẹ tức giận, nói rằng ta không có lòng thành nên mới khiến đại tỷ gặp tai họa.
Ta bị phạt quỳ trong từ đường ba ngày mới khiến người nhà nguôi giận.
Kiếp này, ta sẽ không dại gì mà làm chuyện đó nữa.
9.
Khi ta đến viện của mẹ, bà đang dặn dò quản gia may y phục mới cho đại tỷ.
“Qua trận ốm này, Vân Vãn lại gầy đi, bảo thợ thêu đến đo kích cỡ, nhớ dùng loại gấm Thục tốt nhất.”
Ngẩng đầu thấy ta, bà lại nói: “Khi thợ thêu đến, cũng đo cho Vân Sanh một bộ, làm mấy bộ y phục mùa xuân.”
Quản gia khẽ nói: “Phu nhân, gấm Thục trong phủ chỉ còn đủ để làm hai bộ y phục, có nên chia cho hai vị tiểu thư mỗi người một bộ, hay là…”
“Cả hai bộ đều làm cho đại tiểu thư.”
Mẹ không chút do dự nói: “Thân thể Vân Vãn yếu ớt, không thể chịu được những loại vải thô ráp. Vân Sanh thì quen sống bừa bãi rồi, dùng loại vải kém hơn một chút cũng không sao.”
“Nó vốn dĩ hiểu chuyện, tất nhiên sẽ nhường cho đại tỷ của nó.”
Quản gia vâng lời.
Ta mỉm cười nhìn mẹ, nói vài câu trò chuyện phiếm, nghe bà ngập ngừng hỏi: “Vân Sanh, mấy hôm trước ngươi hay nấu canh ngọt, dạo này sao không làm nữa?
“Đại tỷ ngươi tỉnh dậy, bảo chỉ muốn ăn món đó.”
Ta cười đáp: “Gần đây tay con bị thương, không thể chạm vào nước.”
“Nếu đại tỷ muốn ăn, con sẽ đưa công thức cho nhà bếp làm.”
Bà không quan tâm, phẩy tay: “Tay bị thương chút thôi, có gì mà phải làm lớn chuyện.”
“Đại tỷ ngươi muốn ăn mới là việc quan trọng, nhà bếp làm sao có thể ngon bằng ngươi?”
“Từ giờ ngươi phải nấu canh ngọt này mỗi ngày mang đến cho đại tỷ. Thân thể nó yếu, hiếm khi muốn ăn thứ gì đó ngươi làm, ngươi đừng tùy tiện mà từ chối.”
Ta im lặng.
Một lúc lâu sau, ta khẽ nói: “Con gái đã rõ.”
Từ đầu đến cuối, bà không hề hỏi tay ta bị thương ra sao.
10.
Khi trở về viện, Thu Thiền bên cạnh bực tức thay cho ta.
“Phu nhân thật là quá thiên vị, chẳng khác nào coi nhị tiểu thư như đầu bếp của đại tiểu thư.”
Ta cười nhạt, không bận tâm nói: “Chuyện này không phải mới ngày một ngày hai, ta đã quen rồi.”
Trên đường đi, ta gặp đệ đệ, thiếu niên chưa đầy mười sáu tuổi, cau mày nhìn ta rất lâu rồi nói: “Cái túi hương mà ngươi hứa thêu cho ta đâu?”
Ta nhíu mày, nghĩ mãi mới nhớ ra.
Đó là trước khi ta trọng sinh, hắn bị cảm lạnh, ta đã chăm sóc hắn suốt đêm. Nhìn dáng vẻ mê man vì sốt cao của hắn, ta đau lòng xoa mặt hắn, hứa sẽ thêu cho hắn một chiếc túi hương trừ tà.
“Ta quên mất rồi.”
Ta khẽ nói: “Ngươi cũng không thiếu thứ này, muốn thì đến tìm thợ thêu trong phủ.”
“Ngươi, ngươi!”
Hắn tức giận đứng trước mặt ta, nhìn ta điềm tĩnh như mặt nước, đột nhiên mềm giọng, vẻ mặt đầy ấm ức: “Nhị tỷ, dạo này sao ngươi không làm bánh cho ta nữa?”
“Ta không muốn làm nữa.”
Ta thản nhiên nhìn hắn: “Ngươi còn gì muốn hỏi không?”
“Triệu Vân Sanh!”
Hắn tức đến mức mắt đỏ hoe: “Sau này đừng mong ta để ý tới ngươi nữa!”
Hắn xoay người bỏ chạy.
Ta lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hắn, cảm thấy hắn thật kỳ lạ.
Trước đây, khi ta chiều chuộng, lấy lòng hắn, hắn lại khinh thường ta.
Nay khi ta không quan tâm tới hắn nữa, hắn lại chủ động đến đòi hỏi?
Đây có phải là… hèn mọn không?
Ta cười nhạt, rồi quay sang dặn Thu Thiền: “Chuẩn bị một thùng nước lạnh trong viện, tối nay ta sẽ dùng.”
11.
Chạng vạng, ta đuổi hết tất cả nha hoàn, tiểu tư ra ngoài, mặc đơn y, ngồi vào thùng nước lạnh.
Cuối đông đầu xuân, bên ngoài gió lạnh thổi từng cơn. Thu Thiền đứng canh cửa, không nhịn được mà lau nước mắt.
Còn ta thì không chút biểu cảm, tự tay dội nước lạnh lên người.
Bảo ta nấu canh cho Triệu Vân Vãn ư? Chi bằng mơ đi!
Khi bước ra khỏi thùng, nước vẫn còn nhỏ giọt trên người, ta nằm trên chiếc ghế mây trong sân, không đắp chăn mà ngủ suốt đêm.
Sáng hôm sau, khi chạm tay lên trán, quả nhiên thấy nóng bừng.
Thu Thiền nghe lời ta, nhân lúc cha và đại ca còn chưa bãi triều liền đi báo với mẹ. Dù mẹ không vui, nhưng vì có cha và đại ca ở đó, bà đành phải đồng ý để ta dưỡng bệnh cho tốt.
Ta mê man ngủ không biết bao lâu, khi tỉnh lại thì thấy Thu Thiền dựa vào đầu giường, vừa thay khăn lạnh cho ta vừa âm thầm rơi lệ.
“Sao vậy?”
Nàng hít mũi, nói: “Nô tỳ xót thương cho tiểu thư. Tiểu thư còn đang bệnh, mà phu nhân đã sai ma ma đến nói rằng chỉ cần tiểu thư có thể xuống giường, liền phải nấu bát canh ngọt mang đến cho đại tiểu thư.”
“Phu nhân dù sao cũng là mẹ ruột của tiểu thư… sao có thể nhẫn tâm đến vậy?”
Ta khẽ cười, đưa tay lau giọt nước mắt nơi khóe mắt nàng: “Không sao, chúng ta sống cuộc đời của riêng mình là được.”
Sau khi uống một bát thuốc đắng để tỉnh táo lại, ta nghe Thu Thiền kể lể mới biết rằng mình đã hôn mê ba ngày.
Cũng từ nàng ta mới biết, trong ba ngày đó, đại tỷ đã tham dự yến hội mùa xuân do Hoàng hậu nương nương tổ chức, còn được Hoàng hậu ban thưởng.
“Mọi người đều nói, đại tiểu thư sau này sẽ trở thành Thái tử phi của Đông Cung, phu nhân cũng rất vui mừng…”
“Đừng bận tâm.”
Ta nhét một miếng bánh hoa quế vào miệng Thu Thiền: “Nàng ra sao, chẳng liên quan gì đến chúng ta.”