Ván Cược Hạ Màn

Chương 1



Thẩm Vân Tri lười biếng tựa người trên sập mềm, đầu ngón tay khẽ khàng xoay một chiếc yếm màu hạnh thêu hoa lê.

Hắn xoay vài vòng rồi tiện tay ném lên bàn rượu: “Đây, nàng ta đưa đấy, trên đó còn có cả tên của nàng ta.”

Nam Yên, là tên của ta.

Chiếc yếm này, đúng là của ta.

Cả phòng lập tức như nổ tung.

“Ba tháng! Vẫn phải là Thẩm công tử ra tay!”

“Chiêu Chiêu tiểu thư, nhà cái ăn sạch!”

“Chiêu Chiêu tiểu thư đoán quả không sai, Thẩm huynh thật sự chỉ mất ba tháng đã thu phục được vị biểu tiểu thư của Thái sư phủ!”

“Tất nhiên rồi!”

Mộ Chiêu Chiêu ngồi cạnh Thẩm Vân Tri, hất cằm đầy đắc ý, bộ dao trên đầu rung lên những tiếng leng keng vui tai.

“Cũng không nhìn xem ta và Vân Tri ca ca có quan hệ thế nào. Chúng ta là thanh mai trúc mã mười mấy năm, ta là người hiểu huynh ấy nhất.”

Thẩm Vân Tri ngửa cổ nốc cạn một ly rượu, cười khinh bạc: “Chỉ là một nha đầu quê mùa thôi, chinh phục nàng ta thì có gì khó.”

Rượu vào lời ra, những kẻ này bắt đầu nói năng chẳng kiêng nể:

“Mới ba tháng đã bị nam nhân câu mất, đám nữ nhân nhà quê này đúng là rẻ mạt thật.”

“E rằng nàng ta dâng cả yếm lên rồi, vẫn còn đang mỏi mắt trông chờ Thẩm huynh tới cưới về làm thê tử ấy chứ!”

“Cũng không thể trách nàng ta được. Gặp nhân vật như Thẩm huynh, cô nương nào mà không rung động. Cái con bé Nam Yên đó, nói không chừng đến váy cũng muốn tự cởi ra rồi!”

“Ha ha ha!”

Một lúc sau, có kẻ lên tiếng đầy thán phục:

“Phải nói rằng, tại hạ thật sự khâm phục Thẩm huynh. Công tử dạo bước giữa rừng hoa mà không một phiến lá vương thân. Đến tận bây giờ vẫn chưa từng động vào một nữ nhân nào, giữ mình trong sạch như ngọc vì Chiêu Chiêu tiểu thư!”

Gò má Mộ Chiêu Chiêu ửng đỏ.

Sắc mặt Thẩm Vân Tri thoáng biến đổi, hắn siết chặt ly rượu, nhếch môi: “Đương nhiên rồi. Nhất là cái dạng như Nam Yên, tắt đèn đi ta còn chẳng buồn động vào.”

“Nàng ta đến một sợi tóc của Chiêu Chiêu cũng không sánh bằng.”

Mộ Chiêu Chiêu nheo mắt, đôi môi đỏ mọng cong lên một nụ cười t à n n h ẫ n: “Vân Tri ca ca, thứ đồ chơi đã chán thì nên vứt đi thôi.”

“Cứ để nàng ta nhìn cho rõ mình là cái t h á gì, lại còn thật sự tưởng huynh sẽ thích nàng ta chắc.”

“Cái cục than đen đó mà khóc lóc thì trông khó coi lắm nhỉ!”

“Ta thật sự không đợi được muốn xem cảnh đó đâu.”

Thẩm Vân Tri cười cười, véo nhẹ mũi nàng ta: “Muội thật ấu trĩ.”

Mộ Chiêu Chiêu bĩu môi: “Muội ấu trĩ thì đã sao?”

“Chính miệng Vân Tri ca ca đã nói, muội mãi mãi là tâm can của huynh, có ấu trĩ một chút cũng chẳng sao.”

Đám đông lại được một trận cười rộ lên, nhao nhao cổ vũ Thẩm Vân Tri tìm một cơ hội thích hợp, vào lúc ta hạnh phúc nhất, mà thẳng tay vứt bỏ ta.

“Nàng ta cũng chẳng thiệt đâu. Được một nhân vật như Thẩm huynh chơi đùa, chết cũng đáng!”

Ta ngồi trong góc khuất, khẽ vuốt mặt. Chiếc mặt nạ da người vừa khít không một kẽ hở, chẳng ai nhận ra ta chính là Nam Yên trong miệng họ.

Dưới lớp mặt nạ, ta khẽ thở dài.

Ba tháng qua, ta cùng hắn du hồ ngắm trăng, leo núi đạp thanh, đêm về kề má áp môi, trong mắt hắn tràn ngập hình bóng của ta. Ta cũng đáp lại bằng một tấm chân tình giả tạo, vờ như bị hắn mê hoặc đến thần hồn điên đảo.

Trời mới biết ta đã phải chịu đựng bao lâu.

Cùng một món ăn mãi, dù là sơn hào hải vị cũng sẽ đến lúc phát ngán.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.