Ánh mắt anh ấy khẽ dao động, nói không có gì.
Một lúc sau, anh lại bất chợt nhíu mày hỏi tôi:
“Phụ nữ các em khóc chắc cũng là chuyện bình thường nhỉ? Trước em đi làm chẳng phải hay tủi thân mà khóc à?”
Tôi mỉm cười, “Cũng tùy người thôi. Em kiểu nhạy cảm dễ tự dằn vặt, có gì không vui thì khóc một trận là xong. Nhưng có người tính cách rất mạnh mẽ, trừ khi ấm ức hoặc đau khổ thật sự, còn không thì chẳng bao giờ rơi nước mắt đâu.”
Anh bỗng dưng im lặng.
Tôi hỏi, “Ai khóc à?”
Anh có vẻ bực bội, đặt đũa xuống, ngập ngừng rồi nói:
“Hôm nay anh với bà cô diệt tuyệt có chút căng thẳng. Anh không kiềm được, buột miệng nói một câu: ‘Không trách được ai, người ta bất mãn với cô cũng là có lý do’. Thế là cô ta đỏ mắt ngay lập tức. Sau đó đồng nghiệp nói với anh, hôm qua chồng cô ta ly hôn, không lấy một đồng tài sản, cũng không cần quyền nuôi con, nói thẳng là thà trắng tay còn hơn sống cùng kiểu người như cô ta…”
Tôi thở dài, không biết nên nói gì, chỉ thấy Giang Tự nhìn chằm chằm vào mâm cơm, trên mặt thoáng chút áy náy, nên tôi nhẹ nhàng an ủi:
“Anh cũng không cần tự trách nhiều, lần sau chú ý lời nói là được rồi. Người ta hay nói tính cách quyết định số phận, một câu của anh chắc cũng không phải lý do duy nhất khiến cô ấy sụp đổ như vậy.”
Giang Tự bỗng “chậc” một tiếng, giọng lộ rõ sự khó chịu:
“Thôi đủ rồi, em cả ngày chỉ ru rú trong nhà, đương nhiên cảm thấy mọi thứ nhẹ nhàng. Em yếu đuối, ra ngoài còn chẳng dám giao tiếp với ai, thì biết gì về áp lực của dân công sở, nhất là phụ nữ đi làm——”
Anh thấy mặt tôi cứng lại, nhận ra điều gì đó, vội vàng đổi giọng:
“Xin lỗi nhé Tiểu Nhụy, dạo này anh áp lực quá nên hơi cáu bẳn, anh không có ý coi thường việc em không đi làm đâu.”
Tôi cắn môi, im lặng vài giây rồi nhìn anh nói rõ ràng:
“Em không phải không đi làm, em là freelancer. Mỗi tháng em cũng kiếm được bốn nghìn, tuy không bằng anh, nhưng em đang nỗ lực từng ngày.”
Giang Tự lập tức đứng dậy ôm tôi, liên tục xin lỗi.
Tôi nghiêm túc nói với anh:
“Giang Tự, em biết mình yếu đuối, nhưng anh cũng không phải mới quen em ngày một ngày hai. Anh là người thân thiết nhất với em, sau này đừng nói với em bằng giọng điệu như thế nữa. Cũng đừng vì người ngoài mà quay ra trách móc em. Em sẽ giận đấy, mà thỏ bị ép quá cũng biết cắn người đấy.”
Giang Tự lại dập đầu cam đoan, dỗ dành một lúc lâu, chuyện mới coi như tạm ổn.
5
Từ sau hôm đó, Giang Tự không còn nhắc tới Hạ Trưng nữa.
Tôi nghĩ chắc do chuyện lần đó, anh sợ tôi lại nghĩ ngợi mà giận, nên tôi cũng không để tâm.
Dù sao trước giờ anh toàn kể những chuyện tiêu cực về cô ta, giờ không nhắc nữa thì tôi lại thấy yên ổn, tinh thần cũng thư thái hơn.
Nhưng trong tháng sau đó, vì hai chuyện nhỏ, tôi lại trực tiếp có liên hệ với Hạ Trưng.
Lần đầu là vào buổi trưa, tôi cần tìm Giang Tự có chút việc, gọi điện mãi mới có người nghe máy – lại là giọng một người phụ nữ.
“Xin hỏi ai vậy?”
Tôi hơi bất ngờ.
“Tôi là vợ của Giang Tự, còn cô là ai?”
Trong điện thoại im lặng hai giây, rồi giọng nói trầm ổn vang lên:
“Tôi là Hạ Trưng, Giang Tự vừa họp xong với tôi, mệt quá nên ngủ gục mất. Cần tôi gọi anh ấy dậy không?”
Tôi nói không cần, anh ấy nhìn thấy sẽ gọi lại.
Tối hôm đó, tôi hỏi lại Giang Tự.
Anh thản nhiên giải thích, “Hôm nay họp video với bên đối tác cả buổi sáng, giữa giờ trưa anh tranh thủ chợp mắt trong phòng họp.”
“Chỉ có anh với Tổng Hạ?”
“Dự án này do bọn anh phụ trách chính, tất nhiên là chỉ hai người.”
Tôi không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
“Giờ anh với Tổng Hạ quan hệ tốt vậy rồi à?”
Anh mím môi, cụp mắt xuống.
“Làm gì đến mức tốt? Nhưng em nói đúng, dù thế nào cũng không nên thể hiện ra ngoài. Cô ấy là người phụ trách chính, không thể để quan hệ căng thẳng được.”
Lần thứ hai, cũng liên quan đến Hạ Trưng.
Hôm đó tầm bốn giờ chiều, bên ngoài mưa như trút nước, Giang Tự bỗng gọi điện, hỏi tôi có thể giúp anh một việc không.
Tôi không nhịn được bật cười: “Vợ chồng với nhau còn phân biệt giúp với không giúp gì nữa. Lại là chạy deadline làm PPT à?”
Anh ngập ngừng vài giây, giọng có vẻ bực bội:
“Cũng tại bà Hạ Trưng đó! Sắp họp với đối tác rồi, cô ta lại xin nghỉ để đi đón con gái, nói là bảo mẫu xin nghỉ, trời thì mưa to, bé còn nhỏ mà phải chờ ở trường mẫu giáo thì sợ hãi.”
“Tiểu Nhụy,” anh dịu giọng, “trường mẫu giáo con bé học gần khu mình ở. Em có thể giúp anh đi đón tạm bé về không? Em biết mà, dự án này với anh quan trọng lắm…”
“Được.”
Tôi chỉ do dự đúng một giây rồi đồng ý ngay.
Tôi đã gặp con gái của Hạ Trưng trong buổi tiệc cuối năm công ty, bé tên là Mãn Mãn, là một cô bé trầm tĩnh và hơi rụt rè.
Năm ngoái tôi đã chơi với con bé mấy trò. Khi nhìn người khác, ánh mắt của bé đầy cảnh giác và e dè.
Rất giống tôi hồi nhỏ.
Vừa nghe tôi nhận lời, Giang Tự lập tức vui vẻ hẳn lên.
“Vợ anh đúng là vừa xinh vừa tốt bụng.”
Tôi còn chưa kịp nói gì thì trong điện thoại đã vang lên giọng nói bình tĩnh và nhã nhặn của Hạ Trưng.
“Tiểu Nhụy, làm phiền cô rồi, cảm ơn cô đã giúp tôi chuyện này.”
Tôi hơi sững người, rồi đáp lại: “Không có gì đâu.”