Lý Nghiệp trông rất khổ sở, mồ hôi trên trán tuôn ra như hạt đậu.
Ta nhất thời mềm lòng hỏi: “Giúp thế nào ạ?”
“Ngoan.”
Lý Nghiệp cong môi cười, xách ta lên long sàng.
Nhưng long sàng đâu phải là nơi người thường có thể ngủ!
Ta nhớ, đã từng có cung nữ trèo lên, Lý Nghiệp nổi trận lôi đình hạ lệnh đánh chết nàng ta.
Ta sợ chết nhất.
Vì vậy ta ra sức giãy giụa muốn trốn, nhưng sức của Lý Nghiệp lớn đến kinh người, đau đến mức ta chỉ có thể không ngừng cầu xin:
“Hoàng huynh tha mạng, hoàng huynh tha mạng!”
Lý Nghiệp lại ghé sát vào tai ta nói:
“Rõ ràng là… muội muốn mạng của ta.”
Sau khi hết tác dụng của thuốc, Lý Nghiệp đã khôi phục lại vẻ uy nghiêm, lạnh lùng thường ngày, hắn nhìn ta đang co ro run rẩy ở cuối giường, hỏi:
“Sao muội lại ở điện Toản Đức?”
Ta giọng khàn khàn đáp: “Muội đến tìm Nguyên Tiêu.”
Nguyên Tiêu là một con mèo.
Cũng là thứ duy nhất mẫu phi để lại cho ta, nếu không phải đêm Giao thừa nó chạy vào điện Toản Đức, thì có cho ta một trăm lá gan cũng không dám tự tiện xông vào.
“Uống thuốc đi.”
Lý Nghiệp không hỏi thêm nữa, đưa chén thuốc mà đại giám vừa mang đến cho ta.
Nước thuốc trong chén sứ trắng đen kịt, đắng ngắt khó ngửi, mà ta lại sợ đắng nhất, bèn thăm dò hỏi hắn:
“Không uống có được không ạ?”
Hắn mặt không biểu cảm: “Muội muốn mang thai con của hoàng huynh sao?”
“Không muốn!”
Ta lập tức lắc đầu.
Mẫu phi từng nói, người có thể sinh hoàng tự cho Hoàng đế ngoài Hoàng hậu ra chỉ có phi tần.
Nhưng để trở thành phi tần của Lý Nghiệp cần phải có sự đồng ý của Thái hậu, mà Thái hậu lại ghét ta nhất.
Chỉ vì ta không phải huyết mạch của triều đại này, mà là cô nhi của triều đại trước.
Phụ hoàng của ta là một bạo chúa mê muội sắc đẹp, ham mê luyện đan tu tiên, khiến dân chúng lầm than.