Hoàng Huynh Là Của Ta, Trà Xanh Cút Đi!

Chương 4



Khi Trần ma ma còn sống, bà còn chăm chỉ quét dọn, sau này bà bệnh chết, một ma ma khác chịu trách nhiệm chăm sóc ta là Ô ma ma liền suốt ngày bắt nạt ta.

Đêm nay ta ôm mèo về muộn, vừa vào cửa đã bị bà ta túm lấy cánh tay dạy dỗ:

“Bây giờ mày dám tự ý chạy ra ngoài mà không báo cho tao biết!”

Dứt lời, cây roi gai trong tay trái liền quất vào người ta.

Ta sợ bà ta đánh trúng Nguyên Tiêu, nên vừa ôm chặt nó vừa chịu đòn.

Ta không thể trốn.

Trốn rồi, phản kháng rồi, sẽ bị đánh nặng hơn.

Ô ma ma thân hình béo mập, đánh một lúc sẽ hết sức, cắn răng chịu đựng là qua.

Quả nhiên, bà ta thở hổn hển mắng:

“Tối nay không có cơm ăn!”

Ta vốn cũng không có gì để ăn.

Ngày thường ăn bánh màn thầu mốc meo, bám đầy bụi, hoặc gặm cỏ dại mọc ngoài đất.

À, mùa xuân là non nhất.

Tốt nhất, là hôm nào Ô ma ma tâm trạng tốt, sẽ ban cho ta một bát cháo loãng chỉ còn nước.

Mỗi lần như vậy ta lại thấy may mắn vì Nguyên Tiêu chỉ là một con mèo, nó có thể bắt chuột để lấp đầy bụng.

Nó đã bắt cho ta một con, ta không dám ăn.

Đêm nay vốn đã không khỏe, lại không có gì ăn, ta nằm trên đất trằn trọc không ngủ được.

Trong đầu toàn là đĩa bánh bạch ngọc tinh xảo, mềm mịn trên chiếc bàn nhỏ ở điện Toản Đức.

Khi mẫu phi còn sống ta đã từng ăn, mềm dẻo ngọt thơm.

Nếu mẫu phi còn ở đây thì tốt biết mấy…

Mũi ta cay xè, vùi mặt vào vòng tay, sợ tiếng khóc đánh thức Ô ma ma, đành phải cắn môi khóc thầm.

Khóc mệt rồi cũng ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, ta phát hiện một bên bông tai đã bị mất.

Đó là đồ của mẫu phi, ta vẫn luôn giấu trong lòng.

Định đến điện Toản Đức hỏi thử, lại bị Tạ tiểu thư chặn đường.

“Khương Nùng.”

Tạ tiểu thư khinh miệt nhìn ta: “Đêm qua ngươi đã đến điện Toản Đức?”

“Vâng.”

“Hoàng thượng đêm qua có gì khác thường không!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.