Kiếp Này, Ta Chọn Lại

Chương 4



Hắn lẩm bẩm.

Chẳng lẽ Tạ Huyền Lăng cũng đã trọng sinh?

Không kịp nghĩ nhiều, ta sợ xuân dược trong người hắn lại phát tác, vội vã túm lấy tà váy nặng trĩu chạy ra ngoài, lại vừa vặn đâm sầm vào lòng tân đế Tạ Huyền Lai đến để “bắt gian”.

Tạ Huyền Lai mím chặt đôi môi mỏng, ánh mắt sắc bén, khí chất quanh người âm trầm đáng sợ.

Không hổ là vị đế vương tàn nhẫn đã đạp lên xương máu của anh em ruột thịt để lên ngôi.

Tạ Huyền Lăng hoàn toàn tỉnh rượu, hắn ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt Tạ Huyền Lai.

“Hoàng huynh.”

Tạ Huyền Lai gật đầu ra hiệu cho hắn đứng dậy.

Ta ngẩng mắt lên, đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của Tạ Huyền Lai.

Uy nghiêm của đế vương khiến người ta sợ hãi.

Hắn cau mày nhìn ta với bộ dạng quần áo xộc xệch trong lòng, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.

Nhưng ta cảm nhận rõ ràng thân thể hắn cứng đờ, và một nơi nào đó đang nóng rực…

Còn đích tỷ đứng bên cạnh Tạ Huyền Lai, ngay khoảnh khắc nhìn thấy dung mạo của ta, sự ghen tị đã khiến gương mặt nàng ta vặn vẹo.

Nàng ta, cũng như kiếp trước, nghiến răng nghiến lợi vu khống ta.

“Ninh Chỉ Nhu, ngươi dám trộm mặc hôn phục của ta để quyến rũ vị hôn phu của ta?”

Ta bất giác lùi lại một bước, đang định giải thích.

Thế nhưng, Tạ Huyền Lăng lại lên tiếng trước.

“Câm miệng! Mọi chuyện đều do bản vương say rượu gây họa, nhận nhầm người.”

Nói xong, hắn quay sang Tạ Huyền Lai, chắp tay hành lễ.

“Hoàng huynh, sự đã đến nước này, thần đệ khẩn cầu hoàng huynh ban cho một ân điển.”

Tạ Huyền Lai cao hơn Tạ Huyền Lăng nửa cái đầu, lưng hắn thẳng tắp, tư thái ngạo nghễ. Gương mặt tuấn tú không hiểu vì sao lại thoáng chút tức giận, khiến người khác khó mà đoán được suy nghĩ trong lòng.

“Cứ nói đừng ngại.”

Ta cảm thấy có điều chẳng lành, trong lòng chợt thót một cái.

Rõ ràng kiếp trước, Tạ Huyền Lăng đâu có giúp ta giải vây?

Trong hồ lô của hắn rốt cuộc đang bán thuốc gì?

Ta quay đầu, nhìn về phía Tạ Huyền Lăng.

Cảm xúc cuộn trào trong đôi mắt sâu thẳm của hắn. Hắn nhìn ta không chớp mắt, vẻ mặt âm u khó đoán.

Nhưng giọng điệu của hắn lại vô cùng kiên định, từng chữ từng chữ nói:

“Thần đệ nguyện lấy lễ chính thê, cầu cưới đích nữ nhà họ Ninh, và lấy lễ nạp thiếp, cầu cưới thứ nữ nhà họ Ninh.”

Nghe những lời này, đích tỷ đầu tiên là kinh ngạc.

Ngay sau đó, ánh mắt nàng ta phóng về phía ta sắc như dao, tựa như muốn lăng trì ta ngay tại chỗ.

Đích tỷ từ nhỏ đã như vậy.

Cho dù là thứ nàng ta vứt bỏ, ném đi, phá hỏng, cũng tuyệt đối không cho phép đứa thứ muội hèn mọn như ta đây được chạm vào.

Đầu óc ta như có tiếng sét đánh ngang tai.

Tạ Huyền Lăng chắc chắn đã trọng sinh.

Hắn hận ta cả một đời đã cản trở hôn sự của hắn và đích tỷ, hận ta đã hại chết đích tỷ, hận ta đã giết hắn.

Hắn làm vậy, nhất định là quyết tâm trói buộc ta trong hậu trạch của hắn, cùng với đích tỷ giày vò ta đau khổ như kiếp trước.

Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, ta không khỏi run rẩy, chẳng nghĩ được nhiều, vội vàng cúi người trước Tạ Huyền Lai, thành kính nói:

“Thần nữ không muốn gả cho tỷ phu làm thiếp, chỉ vì… chỉ vì thần nữ đã ngưỡng mộ bệ hạ từ lâu! Thần nữ tự biết thân phận thấp hèn, không dám mong được làm phi tử của bệ hạ, nhưng thần nữ chỉ mong được tham gia tuyển tú. Cho dù lạc tuyển làm nô làm tỳ, cũng không oán không hối, chỉ cầu được thường xuyên ở bên cạnh quân vương, hầu hạ bệ hạ. Tỷ tỷ và tỷ phu tình sâu nghĩa nặng, thần nữ không muốn trở thành kẻ phá hoại cuộc sống một đời một kiếp một đôi của họ, mong bệ hạ thành toàn!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.