Một Đời Là Người Dưng

Chương 10



bức tường băng mà tôi xây trong lòng suốt bấy lâu, lặng lẽ nứt ra một đường khe nhỏ.

Ca phẫu thuật của cha tôi thành công, chuyển nguy thành an.

Sau chuyện đó, quan hệ giữa tôi và Cố Thần Uyên tự nhiên trở nên gần gũi hơn.

Chúng tôi bắt đầu tiếp xúc như hai người bạn, chia sẻ những trải nghiệm và suy nghĩ của bản thân.

Tôi phát hiện ra chúng tôi có những giá trị tương đồng, đều yêu công việc bằng cả tấm lòng, và khi ở bên nhau, cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái.

Nửa năm sau, tại hội nghị tổng kết diễn tập liên quân, tôi được tuyên dương vì thành tích xuất sắc.

Trong buổi tiệc tối, Cố Thần Uyên với tư cách chỉ huy đến mời rượu tôi.

Dưới ánh đèn, anh nhìn tôi, ánh mắt vừa dịu dàng vừa nghiêm túc:

“Lộc Cửu, anh biết hiện tại em có thể chưa sẵn sàng.

Nhưng anh hy vọng em có thể cho anh một cơ hội, để anh theo đuổi em, không phải với tư cách đồng nghiệp, mà là một người đàn ông.”

Sự chân thành và tôn trọng ấy, khiến tôi không thể từ chối.

Tôi khẽ gật đầu.

Tất cả những điều này, đương nhiên cũng truyền tới tai Chu Kỳ Niên.

Anh cố gắng níu kéo, nhưng mỗi lần xuất hiện, lại càng giống một sự quấy rầy hơn là luyến tiếc.

Thậm chí, anh từng mất kiểm soát mà tìm gặp Cố Thần Uyên, hai người đàn ông đã có một cuộc nói chuyện không ai ngoài họ biết nội dung.

Sau đó, Cố Thần Uyên chỉ thản nhiên nói với tôi:

“Anh ta chỉ cần thêm thời gian để chấp nhận hiện thực.”

Còn cuộc chiến giằng co quanh đơn ly hôn với Chu Kỳ Niên, cuối cùng khép lại bằng việc nhà họ Chu chịu áp lực không thể tiếp tục chống đỡ, và Chu Kỳ Niên cũng nhận ra rằng mọi nỗ lực của anh trong lòng tôi, đều đã là vô ích.

Anh lặng lẽ ký tên.

Ngày tôi cầm trên tay giấy chứng nhận ly hôn, tôi mời Cố Thần Uyên một bữa cơm.

Coi như là lời tạm biệt với quá khứ, cũng là nghi thức đón chào cuộc đời mới.

Một năm sau, tôi tốt nghiệp Học viện Quân sự Munich với thành tích xuất sắc, và nhận được lời mời từ một viện nghiên cứu quân sự trọng điểm trong nước.

Đêm trước ngày trở về, Cố Thần Uyên đứng dưới khu ký túc xá của tôi, bằng một lời tỏ tình giản dị nhưng chân thành, xin tôi trở thành bạn gái của anh.

Anh nói:

“Lộc Cửu, anh không muốn để lỡ em thêm lần nào nữa.

Con đường tương lai, có thể vẫn sẽ có sóng gió, nhưng anh muốn cùng em bước tiếp.”

Nhìn người đàn ông từng âm thầm ủng hộ và tôn trọng tôi trong những tháng ngày tăm tối nhất, tôi khẽ gật đầu, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.

Hôn lễ của chúng tôi đơn giản mà ấm áp, chỉ mời người thân và bạn bè gần gũi.

Nghe nói Chu Kỳ Niên cũng nhận được thiệp mời, nhưng anh không xuất hiện.

Chỉ nhờ người gửi tới một món quà hậu hĩnh, chúng tôi giữ nguyên vẹn gửi trả lại.

Nhiều năm sau, tôi đã trở thành một nhân sự chủ chốt trong lĩnh vực của mình, cùng Cố Thần Uyên sóng vai tiến bước.

Chúng tôi có con cái của riêng mình.

Một lần tình cờ, tôi nghe nói Chu Kỳ Niên chưa từng tái hôn, dốc toàn bộ thời gian và tâm huyết cho quân đội, trở thành một vị tướng thép đúng nghĩa, nhưng cũng là một người cô đơn.

Đôi khi trong đêm khuya tĩnh lặng, tôi sẽ nhớ lại khoảng thời gian tuổi trẻ đó — người thiếu niên từng che ô cho tôi trong đêm mưa nơi biên giới, từng trao cho tôi một lời hứa.

Nhưng ký ức ấy đã mờ nhạt từ lâu, trái tim tôi không còn gợn sóng.

Có những lỡ làng, không phải là tiếc nuối, mà là để người xứng đáng có cơ hội bước vào đời ta.

Tôi và Chu Kỳ Niên, cuối cùng như nước chảy xa bờ, mỗi người an yên một ngả.

Còn câu chuyện giữa tôi và Cố Thần Uyên, khi ấy mới vừa lật sang trang đầu tiên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.