Phu Quân Ta Muốn Cưới Tẩu Tẩu Của Hắn

Chương 1



Khi ta vừa về đến phủ Trấn Nam Hầu, phu quân Triệu Vân Hiên đã bước tới, chau mày nói: “Chỉ còn mấy ngày nữa là đến hôn kỳ của ta và Nhược Nương, sao nàng vẫn chưa cho người chuẩn bị gì cả?”

“Ta đã suy nghĩ rồi, Nhược Nương dù sao cũng là người mới, sân viện hiện tại của nàng ấy quả thực hơi nhỏ, hay là…”

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn: “Hay là… thiếp nhường lại chính viện, cho người trang hoàng lại một phen.”

Triệu Vân Hiên nhìn ta với vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng: “Chiêu Chiêu, nàng bằng lòng sao? Nhược Nương còn lo nàng sẽ ghen tuông không vui, nhưng ta biết ngay nàng không phải người nhỏ nhen mà.”

Hắn khẽ ôm lấy ta: “Ta biết nàng có chút tủi thân, nhưng hãy nén lòng một chút. Dù sao Nhược Nương cũng đã cứu nàng, nàng làm vậy vì nàng ấy, người ngoài biết được sẽ chỉ khen nàng là người biết ơn báo đáp.”

“Sau này hai người ngang hàng ngang vế, tính tình Nhược Nương lại mềm yếu, sẽ không tranh giành với nàng. Nàng lại là người hiểu chuyện, ta tin hai người nhất định sẽ trở thành tỷ muội thân thiết.”

“Chính viện này cứ để nàng ấy ở tạm một thời gian, đợi qua tân hôn rồi, ta sẽ bảo nàng ấy dọn ra, được không?”

Chính viện tượng trưng cho địa vị và thể diện của phu nhân Trấn Nam Hầu. Hắn bảo ta nhường lại cho Nhược Nương, chẳng khác nào nói cho cả thiên hạ biết địa vị của nàng ta trong lòng hắn. Để cho mọi người thấy, ai mới là người ngự trên đầu quả tim của Trấn Nam Hầu.

Nếu là trước đây, hẳn ta đã tuôn rơi nước mắt. Nhưng bây giờ, ta không còn bận tâm nữa.

Ta khẽ lắc đầu: “Chính viện đã nhường thì cứ nhường thôi, cần gì phải dọn tới dọn lui cho phiền phức. Cứ để nàng ấy ở đó luôn đi.”

Triệu Vân Hiên nhìn ta, ánh mắt có phần ngờ vực. Ta bỗng dưng rộng lượng đến lạ, khác hẳn tính cách trước nay của mình.

Hắn cất tiếng hỏi: “Chiêu Chiêu, nàng sẽ không gây khó dễ cho Nhược Nương trong chuyện hôn sự này đấy chứ?”

Ta mỉm cười: “Sao lại thế được, nàng ấy chẳng phải là ân nhân cứu mạng của thiếp sao? Thiếp nhất định sẽ lo liệu cho hai người một hôn lễ thật linh đình, để tất cả mọi người đều biết, Nhược Nương sau này chính là chủ mẫu của phủ Trấn Nam Hầu.”

Triệu Vân Hiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: “Vậy nàng đi thu xếp đi. Ta qua xem Nhược Nương thế nào, hôm nay nàng ấy đưa Bảo Nhi đi du hồ thả diều.”

Nhìn bóng lưng hắn vui vẻ khuất xa, lòng ta dâng lên một nỗi chua xót.

Ta lại nhớ đến những lời Hoàng thượng đã nói: “Lão tướng quân chiến công hiển hách, trẫm đã hứa với tướng quân sẽ bảo vệ con chu toàn. Lời trẫm đã nói, nhất định sẽ làm được.”

“Hôn sự của con và Trấn Nam Hầu là di nguyện trước lúc lâm chung của phụ thân con. Ông ấy vì cứu Trấn Nam Hầu mà chết, Trấn Nam Hầu cũng đã hứa sẽ chăm sóc con cả đời, không nạp thiếp, không có thông phòng.”

“Nay hắn bội tín phụ nghĩa, nếu con muốn truy cứu, trẫm có thể làm chủ cho con.”

Phải rồi, hắn không nạp thiếp. Hắn là đang muốn cưới bình thê, mà người đó, lại còn là vị tẩu tẩu có ơn cứu mạng với ta.

Ta rưng rưng nước mắt thưa: “Bẩm Hoàng thượng, Trấn Nam Hầu vì muốn ở bên tẩu tẩu mà không tiếc giăng bẫy hãm hại thần nữ. Thần nữ chi bằng tác thành cho họ. Thần nữ sợ rằng nếu mình cứ chen ngang giữa hai người, tính mạng cũng khó mà giữ được.”

Hoàng thượng thở dài: “Nếu con đã quyết, trẫm sẽ chấp thuận. Vài ngày nữa Thánh chỉ cho phép các con hòa ly sẽ được ban xuống.”

Ta và Triệu Vân Hiên thành thân đã nhiều năm, phu thê từng ân ái mặn nồng, lại có chung một nhi tử là Bảo Nhi.

Thế nhưng hai năm trước, huynh trưởng của hắn tử trận, tẩu tẩu hắn một mình dọn vào Hầu phủ. Kể từ đó, mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi.

Từ chỗ thương xót tẩu tẩu góa bụa, hết lòng chăm lo, Triệu Vân Hiên dần dà biến sự quan tâm đúng mực thành sự săn sóc từng bữa ăn giấc ngủ.

Ngay cả y phục trang sức bốn mùa của Nhược Nương, hắn cũng đều tự mình hỏi han, chỉ sợ có một điểm không vừa ý nàng ta.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.