Khi máy bay xuyên qua tầng mây, thành phố tôi sống hơn hai mươi năm dần thu nhỏ lại như ô bàn cờ mờ nhạt bên dưới.
Giọt nước mắt chực chờ bấy lâu, cuối cùng lặng lẽ rơi xuống.
Không phải vì buồn, không phải vì hận.
Mà là vì giải thoát — tảng đá trong lòng đã rơi, xiềng xích đã gãy.
Nắng ở Thanh Thành thật ấm.
Tôi dùng 1,5 triệu tệ, mua đứt một căn hộ cũ trong khu dân cư yên tĩnh.
Điều khiến tôi hài lòng nhất là chiếc ban công rộng.
Đứng từ đó, có thể nhìn thấy công viên thành phố xanh mướt phía xa, Thỉnh thoảng ngửi thấy mùi gió biển mằn mặn thổi tới theo làn gió.
Ngày chuyển nhà, Tô Tiểu Tiểu bay từ xa tới để giúp tôi.
Cô ôm tôi thật chặt, đứng giữa căn nhà mới còn trống rỗng nhưng tràn đầy khả năng:
“Tốt quá rồi, Tiểu Uyển à… Mọi thứ ở đây đều mới. Em cũng vậy.”
Tôi tựa cằm lên vai Tiểu Tiểu, cổ họng nghẹn lại, rất nhiều lời cảm ơn mắc kẹt nơi đầu môi, cuối cùng chỉ hóa thành một cái ôm thật chặt và đôi mắt đỏ hoe.
Ngày thứ hai sau khi ổn định cuộc sống, tôi đăng ký lớp học cắm hoa và quản lý tài chính — vì suốt 28 năm qua, cuộc đời tôi chỉ xoay quanh:
“Để dành sính lễ cho em trai” “Góp tiền đặt cọc với bạn trai”
Lần đầu tiên, tôi được chọn vì chính mình.
Nửa năm sau, “Xưởng Hoa Uyển Hương” khai trương trên con phố rợp bóng cây, bảng hiệu vàng nhạt hong nắng dịu dàng.
Ngày khai trương, giỏ hoa đầu tiên là của Tiểu Tiểu gửi tới, trên tấm thiệp viết:
“Cô chủ Lý, mỗi ngày đều là ngày tốt lành.”
Hoa của Uyển Hương luôn có một đặc trưng: Mỗi bó đều đính kèm một tấm thiệp viết tay của tôi.
Có khi chỉ là một câu:
“Hôm nay cũng hãy yêu thương bản thân thật nhiều.”
Hoặc:
“Bạn xứng đáng có được mọi điều tốt đẹp nhất trên đời.”
Thỉnh thoảng, tôi viết vài dòng cảm xúc cải biên ẩn danh:
“Định mệnh từng trao cho tôi một hòn đá thử vàng, và tôi đã dùng nó để lát thành con đường của chính mình.”
“Sau này anh sẽ mua cho em bàn trang điểm kiểu Âu, chất đầy son và nước hoa.”
— Tin nhắn từ “Không có tôi”.
Tôi không mở, cũng không để bản thân đọc trọn câu. Tôi thuần thục ấn giữ, chặn số, xóa sạch.
Xong xuôi mọi thao tác, tôi quay lại.
Trên bàn làm việc, bó hoa ly trắng đang nở rộ lặng lẽ, hương thơm thanh mát phảng phất dịu dàng, kỳ lạ thay, lại xoa dịu nốt gợn cuối cùng trong lòng.
Bên trong tôi giờ đây là mặt hồ phẳng lặng — không một gợn sóng.
Ngày trôi như dòng nước. Tiệm hoa bắt đầu khởi sắc.
Có một cô bé thường xuyên ghé mua hướng dương.
Em nói: mỗi lần nhìn thấy tấm thiệp kèm hoa, giống như được ai đó lặng lẽ tiếp thêm dũng khí.
Tôi mỉm cười cảm ơn, nhưng trong lòng lại nghĩ — người nên cảm ơn là tôi.
Chính những phản hồi dịu dàng từ người xa lạ ấy giúp tôi tin rằng: ánh sáng bé nhỏ tôi lan tỏa, thật sự có thể soi rọi một góc tối nào đó.
Về sau, khi cửa tiệm đã ổn định, và trái tim tôi cũng yên ổn trở lại, tôi làm một việc.
Tôi lập một quỹ học bổng nhỏ mang tên “Uyển Hương”, dành cho những cô gái từng giống tôi: sinh ra trong gia đình trọng nam khinh nữ, vẫn muốn tiếp tục học hành, vẫn muốn có lựa chọn cho chính mình.
Tiểu Tiểu nói tôi mềm yếu quá, tiền nên giữ bên mình.
Tôi lắc đầu:
“Không phải vì tớ nhiều tiền. Mà là vì tớ từng là họ. Khi ấy không ai kéo tớ lên. Bây giờ, tớ muốn trở thành người chìa tay ra.”
Một buổi chiều bình thường, sau giờ đóng cửa, tôi pha một ấm trà, ra ngồi trên ban công.
Gió tối mang theo vị mặn của cảng xa thổi nhẹ qua má, đèn phố lần lượt bật sáng trong hoàng hôn, như sao trời rải khắp nhân gian.
Màn hình điện thoại sáng lên. Tin nhắn từ Tiểu Tiểu — chỉ vài dòng ngắn:
“Nghe nói Trần Thanh Phong mất việc rồi, hình như còn thất bại trong mối tình mới.”
Tôi cầm ly trà, ngẩn người một chút, rồi mỉm cười buông bỏ.
Cảm giác ấy… giống như đang nghe chuyện đời của một người xa lạ.
Tim không còn lay động nữa.
Trên bậu cửa sổ, cây hoa nhài nở thêm một chùm trắng tinh, mùi hương thoang thoảng bay xa.
Một buổi chiều cuối tuần, một cô bé mặc áo thun trắng ghé mua hướng dương.
Em nhìn thật lâu vào tấm thiệp treo trên tường:
“Hôm nay, hãy yêu thương chính mình.”
Rồi em khẽ nói:
“Chị ơi… tấm thiệp của chị… hay quá.”
Khi thanh toán, cô bé lục trong túi lấy một cuộn giấy nhỏ, dúi vào tay tôi:
“Tặng chị.”
Tôi mở ra — là một bức phác họa đơn sơ, vẽ dáng một cô gái mỉm cười giữa rừng hoa.
Góc phải dưới có dòng chữ nắn nót:
“Cảm ơn chị, vì đã cho em biết rằng chúng ta cũng có thể hướng về phía ánh sáng.”
Không ký tên. Nhưng… tôi hiểu tất cả.
Hoàn