Thái Tử Phi Báo Thù Ký

Chương 1



Bùi Giới sững sờ nghe những lời sỉ nhục của ta, không tài nào hiểu nổi tại sao ta lại khác xa kiếp trước đến vậy.

Hắn còn chưa kịp rút tờ hôn thư trong tay ra, đã bị gia đinh trong phủ ta đánh gãy ba cái xương sườn.

Hắn nằm co quắp trên đất, thoi thóp thở, tờ hôn thư trong tay cũng bị vấy bẩn bởi máu tươi mà hắn nôn ra. Hắn căm hận đập tay xuống đất, gương mặt dữ tợn.

“Ngọc Vu, giữa chúng ta có hôn ước!”

Đế giày hoa bồn của ta giẫm lên đốt ngón tay hắn, tiếng xương gãy vụn khiến lòng ta vui sướng hả hê. Ta cúi người, nhặt lên tờ hôn thư có đề bút của phụ mẫu đôi bên, rồi chậm rãi xé nát thành từng mảnh.

“Ta hủy hôn đấy, ngươi định thế nào? Ngươi làm được gì nào?”

Ánh sáng trong mắt hắn dần lụi tàn, bàn tay đang nắm chặt cũng tuyệt vọng buông lỏng.

Giờ đây, ta là đích nữ cao quý của phủ Thừa tướng, còn hắn, chẳng qua chỉ là một tên thường dân nghèo khó.

Hắn chẳng thể làm được gì cả.

Muội muội Ngọc Đường thở hồng hộc cưỡi ngựa tìm phụ thân ta từ trong cung về. Nàng ta sợ ta không gả được cho Bùi Giới, thì nàng ta và “mẫu thân” nàng ta sẽ không còn được xem trò cười của ta nữa.

Kiếp trước, phụ thân ta vướng vào vụ án tham ô quân phí.

Bùi Giới đã an ủi ta: “Nàng đừng lo, ta sẽ đứng ra dàn xếp, cầu xin bệ hạ giúp nàng.”

Lúc bấy giờ, hắn đã là cận thần bên cạnh Hoàng đế. Ta dốc hết sạch tiền của trong nhà đưa cho hắn lo lót.

Thế nhưng, sau khi hắn vào cung diện Thánh, vụ án vốn vẫn còn hy vọng đột nhiên bị kết lại. Gia tộc ta sụp đổ, cả nhà bị tru di. Chỉ có muội muội và Tô di nương là thoát nạn.

Đến lúc này ta mới biết, Ngọc Đường vốn không phải muội muội ruột của ta. Năm xưa, Tô di nương và mẫu thân ta sinh cùng ngày. Bà ta đã mua chuộc bà đỡ, tráo nữ nhi mình sinh ra với nhi tử của mẫu thân ta. Bà ta nuôi đệ đệ ta một thời gian, đến khi chất tử ngoại gia của bà ta chào đời, lại một lần nữa diễn trò “ly miêu tráo thái tử”. Bà ta nhẫn tâm vứt đệ đệ ta xuống sông, rồi bế chất tử kia về nuôi, ghi tên dưới danh nghĩa của mẫu thân ta, trở thành đích tử duy nhất của phụ thân.

Trước khi nhà ta gặp chuyện, Ngọc Đường đã tư thông với Bùi Giới, còn mang trong mình giọt máu của hắn.

Mà ta nhiều năm không có con là bởi vì sau mỗi lần ân ái, Bùi Giới đều lén bỏ tị tử thang* vào thiện của ta.

*canh tránh thai.

Duy chỉ có một lần hắn quên, ta đã mang thai. Ta vô cùng mong chờ đứa bé chào đời, nhưng chẳng bao lâu sau, ta bị sảy thai. Đến lúc c h ế t ta mới biết, tất cả là do Ngọc Đường giở trò. Trong lá bùa bình an nàng ta tặng cho đứa con chưa chào đời của ta có trộn xạ hương.

Nàng ta cười ngọt ngào với ta, nói: “Chắc chắn là một chất nhi kháu khỉnh, tỷ xem, đây là bùa bình an muội cầu cho nó đấy.”

Nàng ta vén váy lên, tủi thân cho ta xem đầu gối rớm máu của mình.

“Chín trăm chín mươi chín bậc thang đó tỷ tỷ, muội đã quỳ suốt cả chặng đường. Tỷ xem, muội đối với tỷ tốt biết bao.”

Phải, tốt quá rồi, tốt đến mức muốn ta c h ế t không được yên thân.

Sau khi ta c h ế t, Bùi Giới dùng kiệu tám người khiêng rước Ngọc Đường về dinh. Bọn họ động phòng hoa chúc, còn ta phơi thây nơi hoang dã, mặc cho chó hoang gặm nhấm.

Ta không cam tâm.

Cớ sao ta phải cam tâm?

Phụ thân ta giật lấy cây gậy trong tay gia đinh, giận dữ ném xuống đất. Ông đích thân đỡ Bùi Giới chỉ còn lại nửa cái mạng dậy, rồi hét lên cho người đi mời thái y.

Trong mắt Bùi Giới lóe lên một tia vui mừng, hắn ném cho Ngọc Đường một ánh nhìn cảm kích. Ngọc Đường tinh nghịch làm mặt quỷ với hắn. Liếc qua ta, nàng ta cố tình gọi Bùi Giới một tiếng ngọt xớt: “Tỷ phu.”

Ta vung tay tát nàng ta một cái khiến nàng ta khóe miệng rỉ máu, ngã sõng soài trên đất. Nàng ta ngơ ngác nhìn ta, đến cả chiêu bài khóc lóc tỏ vẻ oan ức sở trường cũng quên mất.

Phải rồi, kiếp trước vào lúc này, nàng ta là muội muội ta yêu thương nhất. Ta nào nỡ ra tay với nàng ta. Mẫu thân chỉ có hai nữ nhi chúng ta.

Dù là yến tiệc hay gia yến, mẫu thân đều bị người đời chê cười vì không có nhi tử. Ngọc Đường cũng bị oán trách vì là phận nữ nhi.

Nàng ta nép vào lòng ta, nói lời xin lỗi: “Tỷ tỷ, đều tại muội, nếu muội là nhi tử thì tốt rồi, tỷ và mẫu thân đã có người chống lưng.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.