Tôi xuống máy bay liền gửi vali về thẳng nhà.
Vì lần này tôi thực sự có ý định chia tay.
“Nhiên Nhiên, anh không đồng ý việc chia tay. Gần đây chúng ta đúng là
có một số vấn đề, nhưng đều có thể giải quyết được mà phải không?”
“Đã giải quyết xong rồi, tôi đi đây.” Tôi lùi lại một bước, tránh né sự đụng
chạm của anh, “Hai người chúng ta đã cùng nhau m/ua nhà, bây giờ
chúng ta sẽ chia tay. Hoặc là anh muốn căn nhà đó, hoặc là đưa cho
tôi, rồi tôi sẽ đưa nó cho anh một phần tiền, sau đó chúng ta sẽ làm các
thủ tục.”
“Không.” Anh nói với vẻ mặt bướng bỉnh, “Trong ngôi nhà này khắp nơi đều có dấu vết của em. Nếu em rời xa anh, anh sẽ không thể sống một mình được. Sữa chua m/ua về vẫn chưa ăn hết, anh không giỏi việc dùng máy giặt, giường quá rộng nếu không có em.”
“Chu Đức Sâm, đó là việc của anh.”
Tôi ngắt lời anh: “Không ăn hết thì vứt sữa chua vào tủ lạnh đi. Không
biết dùng máy giặt thì đi giặt là. Giường rộng quá thì tìm người khác ngủ cùng.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của anh, tôi chậm rãi nói: “Dù sao đây cũng
không phải là lần đầu tiên có người khác ngủ quên bên cạnh anh phải không?”
“Tôi đã trả nửa năm tiền thuê căn nhà này, hiện tại còn hai tháng nữa, tôi sẽ cho anh miễn phí.” Tôi hít một hơi thật sâu, “Vậy nên, chúng ta
chia tay đi, Chu Đức Sâm.”
“Không, anh không đồng ý với việc em rời đi…“
Anh chưa kịp nói xong thì điện thoại của anh reo lên.
Là Tần San San.
Bàn tay đang cầm điện thoại của anh khựng lại, anh hoảng hốt nhìn tôi.
Tôi bình tĩnh rời mắt khỏi màn hình điện thoại, lặng lẽ nhìn anh.
“Không phải anh nói không liên lạc riêng nữa sao?” Tôi hỏi.
“Anh…” Anh mở miệng, nhưng không nói gì để phản bác.
Tôi cười nhạo, chút cảm xúc cuối cùng tôi dành cho anh đã bị thái độ
của anh xóa sạch.
“Được rồi, nhanh trả lời điện thoại đi, tôi đi trước.”
Lúc tôi quay người đóng cửa lại, liền nghe thấy Chu Đức Sâm nói: “Em
không sao chứ? Có muốn anh qua xem thế nào không?”
Hóa ra đó là không liên lạc riêng nữa.
Sau khi chia tay, bố mẹ anh đã đến gặp tôi, anh cũng đi cùng.
Như thường lệ, mẹ anh nói với tôi một cách nghiêm túc và chân thành: “Nhiên Nhiên, dì biết con dì có lỗi, nhưng có cặp đôi nào mà không cãi nhau? Không hề hòa thuận mãi được. Đức Sâm cũng không làm gì quá đáng cả, phải không? ? Nó cũng không ngủ với cô gái đó, chỉ là tâm sự
thông thường giữa các đồng nghiệp thôi, đừng quá coi trọng chuyện đó.”
Khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, tôi lễ phép mà xa cách nói: “Dì, chúng cháu chia tay rồi.”
“Nhưng Nhiên Nhiên.” Mẹ anh thở dài nhẹ nhàng, “Đức Sâm cũng không
quá đáng đến vậy, không thể cho nó cơ hội được sao? Nếu con bằng
lòng, sẽ sang tên căn nhà đứng tên dì qua cho con, có được không?”
“Không cần.” Nhìn bọn họ cố muốn thỏa hiệp, tôi chỉ cảm thấy buồn
cười “Vì trước đó chúng cháu chưa đạt được thỏa thuận, nên sau khi chia tay cũng không cần phải bàn bạc.”
Chu Đức Sâm nhìn tôi không chút do dự