TÌNH YÊU KHÔNG GỈ

Chương 3



Ăn xong, Trần Nghiễn Chu mặt mày thần bí, yêu cầu tôi nhắm mắt lại.

“Lại giở trò gì nữa đấy?” Tôi cảnh giác hỏi, nhưng vẫn nhắm mắt.

Trong lòng có một đứa tiểu yêu đang lẩm bẩm cầu nguyện điên cuồng: Đừng là phiên bản nâng cấp của cái bình giữ nhiệt! Đừng là trái tim mạch điện 2.0!

Sau một hồi lục xục lạo xạo, anh hào hứng hô: “Xong rồi! Mở mắt đi!”

Tôi mở mắt.

Giữa phòng khách, trong ánh nến lắc lư được cắm trong chén nước tương, anh giơ cao hai tay như đang trưng bày báu vật vô giá —

Là một… vật thể lạ.

Dưới ánh sáng vàng vọt, thứ đó phản chiếu ánh kim loại lạnh lẽo.

Dài khoảng một mét, rộng nửa mét.

Chất liệu: thép không gỉ 304.

Gia công: cắt laser, bo góc mài mịn.

Nội dung: chính giữa là một trái tim to đỏ chót với những đường nét cực kỳ thô ráp.

Bên dưới là hàng chữ lớn in kiểu Tống, mạ vàng —

“Gửi vợ yêu Lâm Sơ Nguyệt: Kỷ niệm ba năm kết hôn! Tình yêu vĩnh cửu! Kính tặng – chồng Trần Nghiễn Chu!”

Chữ vàng sáng lóa, từng nét đanh thép.

Góc dưới còn có dòng chữ nhỏ: “Tinh xảo chế tạo, trăm năm không gỉ.”

Cái vật ấy đứng chình ình ở đó, chẳng khác nào một tấm… cờ lưu niệm mang đậm phong cách công nghiệp cyberpunk.

Tôi há hốc miệng, hoàn toàn hóa đá.

Tai ù ù như có cả tá tiểu nhân đang gào thét: “Biển inox kỷ niệm! Tình yêu vĩnh cửu! Trăm năm không gỉ!”

Trần Nghiễn Chu nâng nó lên như đang cúng tổ, xoay mặt sau lại — có cả chữ nữa!

Lại còn song ngữ Trung – Anh!

“To My Dearest Wife: My Love Shines Bright Like Stainless Steel! Forever Yours, Chen Yanzhou” (Tặng người vợ thân yêu nhất: Tình yêu anh sáng lấp lánh như thép không gỉ! Mãi mãi là của em, Trần Nghiễn Chu)

“Thế nào?!” Anh đầy mong chờ, mắt long lanh dưới ánh nến, “Anh nghĩ lâu lắm rồi! Hoa rồi cũng tàn! Socola ăn là hết! Gấu bông vừa chiếm chỗ vừa bám bụi! Mấy thứ đó chẳng giữ được lâu!”

Anh đập mạnh vào tấm biển kim loại nặng trịch ấy, phát ra tiếng “keng keng” chói tai, giọng đầy tự hào:

“Cái này! Inox 304 tiêu chuẩn thực phẩm! Chống ăn mòn! Chống oxy hóa! Vĩnh viễn không gỉ! Khắc laser, ngàn năm không phai! Biểu tượng cho tình yêu của chúng ta – kiên cố bất diệt, mãi mãi bền lâu! Sau này treo ở phòng khách, khách đến là thấy liền! Vừa ý nghĩa, vừa thực tế! Anh còn đặc biệt đặt làm bản dày, thêm tiền đấy! Chắc chắn có thể truyền đời!”

Anh càng nói càng hào hứng, như thể vừa hoàn thành một phát minh để đời.

Tôi nhìn anh.

Nhìn tấm biển inox đang lấp lánh ánh “vĩnh cửu” dưới ánh nến.

Lại nhìn sang chai rượu Hồng Tinh Nhị Oa Đầu uống dở.

Một luồng khí không tên từ đan điền phóng thẳng lên đỉnh đầu, rồi nặng nề rơi lại xuống bụng, hóa thành một tiếng thở dài dài như muốn rút cả phổi ra ngoài.

Tôi giơ tay, bóp mạnh hai bên thái dương đang giật giật, cảm giác não bộ như đang rung lên theo ánh kim loại lạnh lẽo kia.

“Trần Nghiễn Chu,” giọng tôi bình tĩnh đến đáng sợ, mang theo sự mệt mỏi như đã nhìn thấu hồng trần, “Anh thắng rồi. Thật sự. Trong lĩnh vực ‘làm sao để giết chết sự lãng mạn một cách hardcore nhất’, anh là quán quân không ai tranh nổi. Món quà này… rất cứng. Rất bền. Rất inox.”

Tôi bước tới, dùng tay chọc vào bề mặt lạnh ngắt của tấm biển, cảm giác rắn chắc đến tê lòng bàn tay.

“Treo ở phòng khách? Ý anh là dùng nó trấn trạch trừ tà hả? Hay là tính đến lúc cãi nhau, em cầm tấm này lên làm khiên chống đỡ?”

Trần Nghiễn Chu dường như không hề nghe ra sự tuyệt vọng trong lời tôi, ngược lại còn nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Ừm, lý thuyết thì đúng là có thể dùng như vậy. Anh còn bảo người ta mài mịn phần mép rồi, an toàn. Nhưng mà dùng làm vũ khí thì hơi khó, trọng tâm không đều, vung lên chắc hơi tốn sức.”

Tôi: “…”

Tôi lặng lẽ quay người, đi đến ghế sofa, đổ người xuống như xác không hồn, úp mặt vào gối ôm.

Sau lưng vang lên giọng nói đầy nghi hoặc của Trần Nghiễn Chu: “Sơ Nguyệt? Em không thích à? Anh thấy nó còn hơn mấy thứ phù phiếm ngoài kia mà! Thực tế biết bao! Em nhìn chất liệu này, công nghệ gia công này…”

Dưới gối ôm, tôi phát ra âm thanh rên rỉ u uất, như dã thú bị thương.

Cuộc sống này, thật sự còn “hardcore” hơn cả thép không gỉ.

Nếu quà kỷ niệm là đòn tấn công tinh thần, thì chia việc nhà chính là combo sát thương vật lý kèm xuyên kháng phép.

Trần Nghiễn Chu là kỹ sư điều khiển tự động, tín đồ trung thành của “máy móc thay thế sức người, hiệu suất là trên hết”.

Nhà tôi chẳng khác gì vườn thử nghiệm robot: robot hút bụi, robot lau kính, thậm chí còn có robot nấu ăn.

Mà tình cảm anh dành cho mấy cục sắt “thông minh” đó, rõ ràng còn tha thiết hơn dành cho vợ sống bằng xương bằng thịt.

Mâu thuẫn bùng nổ ở chuyện… rửa chén.

Máy rửa chén nhà tôi là bảo bối tâm can của Trần Nghiễn Chu — đời mới nhất, có nhận diện thông minh, diệt khuẩn bằng nước nóng, phun nước phân tầng, điều khiển từ xa bằng app điện thoại.

Mỗi ngày tan làm về, việc đầu tiên anh làm là mở app, thành kính kiểm tra “nhật ký làm việc” và “tình trạng sức khỏe” của nó.

Còn tôi, trung thành với tư tưởng “một số đồ phải rửa tay mới sạch” của các bà mẹ truyền thống, thỉnh thoảng sẽ rửa bằng tay vài cái ly hoặc cái nồi khó chịu.

Hôm đó, tôi đang đứng trước bồn rửa, vừa hát vừa rửa cái ly thủy tinh yêu thích có hoa anh đào nổi.

Trần Nghiễn Chu như bóng ma xuất hiện ở cửa bếp, mày nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm trọng như đang chứng kiến một tai nạn công nghiệp nghiêm trọng.

“Sơ Nguyệt, em đang làm gì vậy?” Giọng anh mang theo một tia… đau lòng khó phát hiện?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.