Đêm Động Phòng Nơi Thiên Lao

Chương 4



Mới đêm qua thôi, chúng ta còn tựa vào nhau, hắn còn ngâm một câu thơ: “Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?”

(Tình yêu nếu đã bền lâu, đâu cần sớm tối bên nhau?)

À, ra là hắn đã từ biệt ta rồi.

Tiếc là ta không phải Đổng Trân Châu.

Nếu là nàng ấy, chắc chắn sẽ biết đáp lại như thế nào.

Ta chỉ là Trịnh Minh Châu của hẻm Quế Hoa, chỉ biết ôm chặt Tạ Đoan, cắn một miếng vào vai hắn.

Lão ma ma xách đèn lồng lặng lẽ chờ đợi, đây là lần đầu tiên ta nhìn rõ nơi này.

Trên bàn, một cuốn sách vẫn đang mở, bút lông vẫn gác trên giá bút, còn trên giường sau lưng ta, chăn gấm bừa bộn một đống.

Cũng phải, hắn làm sao biết gấp chăn.

Ta không khỏi mỉm cười, kéo chăn lên, vừa giũ ra thì một chuỗi vòng tay rơi xuống.

Đây là Tạ Đoan để lại cho ta sao?

Ta nhặt chuỗi vòng lên đeo vào tay, nó lỏng lẻo.

Tay hắn to, cổ tay cũng to hơn ta.

Cả đời này có lẽ không gặp lại nữa, thứ này ta sẽ không giao ra.

Gấp chăn xong, ta ngoảnh lại nhìn lần nữa.

Phụ thân, người xem, đời này con đã mặc giá y đỏ, uống rượu giao bôi, gả cho người nam nhân tốt đã một tay kéo con lên từ hồ nước lạnh giá.

Hạt giống hắn để lại sẽ bén rễ nảy mầm trong cơ thể con.

Ta không còn là cánh bèo không rễ, con đường sau này, sẽ có người cùng ta đi.

Ta rời khỏi thiên lao, giấc mộng đẹp này, cũng nên tỉnh rồi.

Ta không thể vào lại Vĩnh Ninh Hầu phủ nữa.

Thế tử vượt ngục, tân đế nổi giận, cấm vệ quân bao vây Hầu phủ kín như bưng, bất cứ ai cũng không được ra vào.

Lão ma ma lo lắng đến chảy nước mắt.

Bà là nhũ mẫu của Hầu phu nhân, tình cảm sâu đậm, nếu không Hầu phu nhân cũng không yên tâm giao ta cho bà.

Ta dẫn lão ma ma thuê một tiểu viện ở tạm, nhẹ lời an ủi.

Trong mắt ta, việc tân đế vây mà không diệt, ngược lại càng giống bảo vệ hơn là trừng phạt.

Chuyện Tạ Đoan vượt ngục cũng quá sơ hở, không chịu nổi một hồi suy xét kỹ càng.

Chẳng qua là người trong cuộc thì u mê mà thôi.

Ta khuyên lão ma ma hãy an tâm chờ đợi.

Bà trừng mắt nhìn ta một hồi lâu, nhưng nghĩ đến tiểu Thế tử trong bụng ta, lại cúi mình hầu hạ.

Ta mang theo bên mình năm trăm lượng ngân phiếu, là do các lang y và y nữ xác nhận ta có thai, Hầu phu nhân thưởng cho ta.

Ta dùng một chiếc túi vải nhỏ đựng nó, luôn giấu sát người, chỉ có mang theo bên mình ta mới yên tâm.

Ngày xưa khi còn nhỏ, ta muốn kiếm thật nhiều tiền để mời lang y, mua thuốc cho phụ thân, nhưng những đồng tiền ta giấu thường bị tổ mẫu, a nương và các huynh đệ lén lấy đi.

Lúc đó ta luôn khóc, phụ thân liền may cho ta một chiếc túi vải nhỏ đeo trên người.

Mỗi khi kiếm được một đồng, ta lại bỏ vào đó, đủ một trăm đồng ta sẽ mang đi mua thuốc cho phụ thân.

Phụ thân đã không mua thuốc, ông gom lại mua cho ta một bộ giá y.

Bộ giá y đó đã bị Tạ Đoan xé nát trong đêm ấy.

Ta lấy ra một trăm lượng, việc thuê nhà và chi tiêu trong nhà đều do lão ma ma lo liệu, ta chỉ việc an tâm dưỡng thai.

Một hôm, lão ma ma đi chợ về, do dự một lúc lâu mới nói cho ta biết nhà họ Trịnh đang bán rẻ căn nhà cũ, hỏi ta có muốn mua không.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.