Làm xong tất cả, ta trốn vào gầm giường. Tạ Cẩn Du chưa bao giờ cho phép ta ra ngoài một mình, trong ngoài tường viện này đều là tai mắt của hắn.
Dù ta có thực sự trèo cửa sổ ra ngoài, cũng không thể nào bình an rời khỏi phủ.
Không biết đã qua bao lâu, trên giường truyền đến tiếng động.
“Chiêu Chiêu?” Giọng Tạ Cẩn Du khàn khàn vì mới tỉnh.
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, là một tiếng gầm gừ nén giận: “Người đâu?! Người đâu!”
Tiếng bước chân lập tức truyền đến từ ngoài cửa, các hộ vệ lần lượt bước vào.
“Gia?”
“Nương tử mất tích rồi!” Giọng nói uy nghiêm của Tạ Cẩn Du dường như mang theo vẻ hoảng loạn. “Tìm cho ta!”
Rất nhanh sau đó, hộ vệ đã có phát hiện. “Gia, cửa sổ đang mở, bên ngoài có dấu chân, xem phương hướng… Nương tử dường như đã trèo cửa sổ trốn đi!”
“Trốn?” Giọng Tạ Cẩn Du lạnh như băng.
“Nàng ta có thể trốn đi đâu được chứ?!”
“Thôi bỏ đi, sai người đi đuổi theo! Dọc theo dấu chân, điều tra cẩn thận! Bất kỳ manh mối nào cũng không được bỏ qua!”
[Chậc, bắt đầu rồi, trò mèo vờn chuột.]
[Tên khốn này trong lòng biết rõ cả, Chiêu Chiêu căn bản không chạy xa được, chỉ là đang thăm dò và gây áp lực thôi.]
Các hộ vệ nhận lệnh, đang định rời đi, Tạ Cẩn Du lại đột nhiên lên tiếng: “Đợi đã.”
Ánh mắt hắn sắc bén như chim ưng. Hắn đi đến bên cửa sổ, cẩn thận quan sát một lát, rồi lại cúi đầu nhìn những dấu chân trên mặt đất.
“Gia, có gì không ổn sao?”
Tạ Cẩn Du im lặng một lúc, trong mắt loé lên một tia thấu hiểu và chế giễu, rồi phất tay: “Không có gì, đi đi, mau chóng tìm người về đây.”
Các hộ vệ lui ra. Trong phòng chỉ còn lại một mình hắn. Ta nghe thấy tiếng hắn đi đi lại lại trong phòng, bước chân không nhanh không chậm, nhưng lại như những nhát búa nặng nề gõ vào dây thần kinh đang căng như dây đàn của ta.
Hắn dường như đã ngồi xuống, khe khẽ thở dài một tiếng, giọng nói tràn đầy vẻ tổn thương và bất lực, như thể tự nói với mình, lại như thể nói cho ta nghe:
“Chiêu Chiêu, tại sao lại rời bỏ ta? Ta đối xử với nàng chưa đủ tốt sao? Nàng muốn gì, ta đều cho nàng cái đó, dù là trăng trên trời, ta cũng nguyện hái xuống cho nàng. Tại sao cứ nhất quyết phải đi?”
“Quay về đi, Chiêu Chiêu, chỉ cần nàng quay về, chuyện tối nay ta có thể coi như chưa từng xảy ra. Chúng ta vẫn sẽ như trước kia.”
[Ảnh đế à ảnh đế, không đi hát tuồng thì thật là đáng tiếc!]
[Ọe… cái vẻ thâm tình này, ai nhìn mà không mê muội? Tiếc là nữ nhi cưng của ta đã tỉnh ngộ rồi!]
Hắn nói xong, tiếng bước chân dần xa. Cửa phòng được nhẹ nhàng kéo ra, rồi “cạch” một tiếng đóng lại.
Hắn đi rồi?
Ta thầm thở phào, cơ thể căng cứng gần như muốn nhũn ra. Nhưng lý trí còn sót lại mách bảo ta, không thể lơi là cảnh giác. Ta nghiêng tai lắng nghe hồi lâu, bên ngoài tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng gió thổi qua lá cây trong sân xào xạc.
Hắn đi thật rồi.
Ta cẩn thận bò ra khỏi gầm giường. Vừa mới đứng thẳng người dậy, trước mắt bỗng tối sầm lại, một bóng người cao lớn đã lặng lẽ đứng chắn trước mặt ta, mang theo một áp lực nặng nề.
Là Tạ Cẩn Du! Hắn căn bản không hề rời đi!
“Tại sao lại muốn đi?” Giọng hắn bình tĩnh không một gợn sóng, nhưng lại khiến ta kinh hãi hơn cả tiếng gầm gừ lúc trước.
Ta vô thức lùi lại một bước, lưng chạm vào thành giường lạnh lẽo, không còn đường lui.
“Ta không phải là nương tử của ngươi! Ngươi cũng chưa bao giờ là phu quân của ta! Đây không phải nhà của ta, ta đương nhiên phải đi!”