Lúc ta ôm hành lý ra khỏi cửa, nha hoàn Chi Lan vẫn níu chặt vạt áo ta không buông.
Ta ôm nàng một cái, lau đi giọt lệ nơi khóe mắt rồi nói: “Ta đi đây. Sau này hãy chăm sóc tốt cho tân… chủ nhân thật của ngươi.”
Ta leo lên ngựa, không ngoảnh đầu lại mà đi.
Nhà ta ở thôn Hòe Hoa. Phụ thân, mẫu thân và đệ đệ đang đợi ta dưới gốc cây hòe đầu thôn.
Ta xuống ngựa, đối mặt với ba người.
Ta không dám đi tới, họ cũng không dám lại gần.
Trong lúc ngập ngừng, đệ đệ chạy đến trước, ngẩng đầu hỏi ta: “Tỷ là tỷ tỷ của đệ à? Tỷ giống mẫu thân đệ quá.”
Lúc này phụ mẫu mới đi tới. Phụ thân tự nhiên nhận lấy hành lý của ta: “Về… về nhà thôi.”
Mắt mẫu thân ngấn lệ không nói gì. Ta lén nhìn bà mấy lần, ta và bà quả thực rất giống nhau.
Đệ đệ một tay dắt ngựa một tay dắt ta, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Nhà chúng ta ở cuối thôn. Đi được một đoạn, phía sau đã có mấy người đi theo.
Mỗi nhà trước cửa, người thì giặt y phục, người thì hái rau, người thì khâu đế giày, đều bỏ dở công việc mà đi theo chúng ta. Cuối cùng, họ chặn cả nhà ta lại trước cửa.
“Đây là người từ trong thành về, thiên kim của phủ tướng quân đấy à?”
Một thẩm thẩm chen đến trước mặt ta, nhìn ta từ trên xuống dưới, mắt sáng rực: “Khí chất này đúng là khác biệt.”
Ta mím môi cười với thẩm ấy.
“Đừng nói chứ, giống mẫu thân nó thật.”
“Còn gì nữa, đặc biệt là đôi mắt kia, giống hệt mẫu thân nó, là mắt phượng.”
“Trước đây ta cứ thắc mắc đôi mắt hạnh của Xuân Hòa giống ai.”
Xuân Hòa là tên cũ của thiên kim thật, sau này cũng sẽ là tên của ta.
Rất nhiều người vây quanh ta nói chuyện cùng một lúc.
“Tuy là tiểu thư khuê các nhưng trông không hề yếu đuối chút nào nhỉ.”
Không biết là ai, vỗ vào lưng ta một cái.
“Xem cái lưng này, thẳng tắp!”
Còn có người sờ con ngựa của ta.
“Con ngựa này tốt thật, lông bóng mượt.”
“Nhà lão Lý kia, không sợ nó đá cho một phát à.”
Ta nhe răng cười: “Cứ sờ đi ạ, nó không đá người đâu, hiền lắm.”
Họ “hì hì” cười một tiếng, lại vây quanh con ngựa của ta vừa sờ vừa ngắm.
Lúc này, nam nhân đều đang làm việc ngoài đồng, chỉ có nữ nhân ở nhà.
Mẫu thân nhìn ta, cẩn thận nói: “Con đừng giận, họ chỉ tò mò thôi, không có ý xấu đâu.”
Ta an ủi bà: “Con biết mà, mẫu thân.”
Chuyện náo nhiệt, ai mà chẳng thích xem.
Mẫu thân có chút xúc động, ánh mắt lấp lánh, dắt tay ta đi mở cửa sân. Phụ thân ôn hòa nói với đám đông: “Được rồi được rồi, Lý thẩm, Triệu thẩm, Vương thẩm… đừng xem nữa, mau về nhà nấu cơm đi.”
Mọi người luyến tiếc trở về nhà. Đệ đệ buộc Xích Diệm vào gốc cây trong sân rồi chạy biến vào nhà bếp. Xích Diệm là tên ta đặt cho con ngựa.
Nhà dùng hàng rào đất bao quanh một cái sân, tổng cộng có năm gian phòng. Phía đông có một gian lớn là nơi phụ mẫu ở. Gian giữa là nhà chính. Phía tây có hai gian nhỏ hơn là nơi tỷ đệ ta ở.
Nhà bếp thì được xây riêng ở một góc sân. Củi được chất đống dưới mái hiên hai bên.
Đệ đệ đang giúp mẫu thân nhóm lửa trong nhà bếp, ta cũng muốn vào giúp. Vừa bước vào đã bị mẫu thân đẩy ra: “Có Hạ Sinh giúp là được rồi, con đi chơi đi.”
Quay đầu lại thấy phụ thân đang đi vòng quanh Xích Diệm. Ta đi tới hỏi ông: “Phụ thân, người xem gì vậy?”
Ông quay đầu cười với ta: “Phụ thân đang nghĩ ngày mai làm cho nó một cái chuồng ngựa, rồi làm thêm một cái máng ăn.”