Khi Thiên Kim Giả Về Quê Làm Ruộng

Chương 2



Hôm đó về nhà, sau khi ông và phu nhân thì thầm to nhỏ trong phòng một hồi, liền có hai thợ thêu vào phủ dạy ta thêu thùa.

Chỉ là chưa đầy một ngày, cả hai vị thợ thêu đều xin từ chức.

Nguyên nhân rất đơn giản — đôi tay thô ráp của ta kéo sợi còn làm rối, huống chi là cầm kim thêu hoa.

Đúng lúc phủ bên cạnh tổ chức tiệc ngắm hoa, ta cùng phu nhân đến tham dự.

Trên tiệc, trăm hoa đua nở, người người đua sắc.

Thiên kim nhà Thượng thư gảy một khúc đàn, tiếng đàn du dương uyển chuyển làm người ta say đắm.

Cháu gái nhà Thái phó ngâm một bài thơ, tài hoa hơn người, cả khán phòng vỗ tay như sấm.

Phu nhân bị mê hoặc đến đầu óc không còn tỉnh táo, vừa quay đầu lại thấy ta ngồi thẳng tắp, liền tự véo đùi mình.

Hôm đó về nhà, ta gặp đại công tử và nhị công tử ở trong sân.

Đại công tử bỗng dưng nổi điên, nhất quyết bắt ta làm nũng với huynh ấy, không làm nũng không cho đi.

Ta hỏi huynh ấy: “Huynh chắc chứ?”

Huynh ấy mắt long lanh gật đầu. Ta làm điệu bộ e thẹn, đấm mạnh vào ngực huynh ấy.

Cuối cùng, huynh ấy ngã xuống đất không dậy nổi, phải về phòng đắp thuốc.

Ta hỏi nhị công tử đang chắp tay sau lưng đứng giữa sân: “Đại ca bị sao vậy?”

Nhị công tử đưa cho ta một gói gà ăn mày rồi cười nhẹ: “Hôm nay đại ca và ta từ quân doanh trở về, đi qua Thiên Vị Trai, vào mua cho muội gà ăn mày. Bên cạnh có một nữ lang nũng nịu đòi ca ca nhà mình mua cho nàng bánh bông tuyết, đại ca trông mà ghen tị.”

Ta cười khúc khích, hỏi huynh ấy: “Huynh không ghen tị à?”

Huynh ấy thở dài: “Cũng ghen tị.”

Ta lại hỏi: “Vậy sao huynh không nổi điên?”

Huynh ấy cười như không cười: “Ta có tầm nhìn xa, đã sớm nghĩ đến hậu quả rồi.”

Ta giơ ngón tay cái với huynh ấy.

Sau này nữa, vào ngày sinh thần của Võ An Hầu, cả nhà ta đến dự tiệc.

Rượu qua ba tuần, lại đến tiết mục biểu diễn tài nghệ.

Chỉ là lần này không chỉ có các tiểu thư, mà còn có cả các công tử.

Ngươi thổi sáo, ta tấu nhạc.

Ngươi ngâm thơ, ta đối từ.

Ngươi viết chữ, ta vẽ tranh.

Mười tám môn võ nghệ, thật là náo nhiệt.

Số người lên biểu diễn ngày càng nhiều, sắp đến lượt ta.

Ta nhìn quanh bốn phía, đứng dậy đi đến trước một cái cây, đang chăm chú quan sát. Một vệt sáng vàng bỗng lóe lên, suýt nữa làm ta mù mắt.

Nhìn kỹ lại, thì ra là nữ nhi út của Võ An Hầu, vệt sáng vàng ban nãy là từ chiếc vòng vàng trên cổ nàng ấy.

Nàng ấy tò mò hỏi ta: “Tỷ xem gì vậy?”

Ta chỉ vào cái cây hỏi nàng: “Cái cây này có đắt không?”

Nàng ấy lắc đầu: “Không đắt, rẻ lắm.”

Ta chớp mắt: “Có thể bẻ cành không?”

Nàng ấy gật đầu: “Được chứ, tỷ cứ tự nhiên.”

Ta chọn một cành vừa thẳng vừa vừa tay, bẻ xuống, cầm trong tay rồi đi ra giữa.

Ta lễ phép nói với mọi người: “Xin hãy tránh ra một chút, để tránh bị thương nhầm.”

Sau đó ta múa kiếm theo thân, thân và kiếm hòa làm một, uyển chuyển mượt mà, cương nhu kết hợp.

Múa xong một điệu kiếm vũ, ta cúi đầu chào.

Cả khán phòng im lặng một lúc, rồi tiếng hoan hô vang lên nối tiếp nhau.

Ta trở về chỗ ngồi, nháy mắt với phu nhân, dùng biểu cảm nói với bà: “Thế nào, không làm người mất mặt chứ?”

Phu nhân mặt mày hồng hào, tướng quân miệng cười đến sắp méo.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.