Khi Thiên Kim Giả Về Quê Làm Ruộng

Chương 3



Lần đó về nhà, hai người họ lại vào phòng thì thầm to nhỏ một hồi.

Ta ngồi xổm dưới cửa sổ nghe lén, chỉ nghe được vài câu đứt quãng: “… con bé vui là được rồi…”

Cứ như vậy, ta mới có thể không bị ai làm phiền mà luyện võ cho đến tận bây giờ.

“Phụ thân, tay cầm kiếm cầm cung được, tự nhiên cũng cầm được nông cụ chứ ạ.”

Cuối cùng phụ thân cũng đồng ý.

Mẫu thân từ nhà bếp đi ra, gọi phụ thân bày bàn ăn ra giữa sân.

Thức ăn được dọn lên, ta nhìn bàn ăn này mà im lặng.

Có gà, có cá, có thịt, còn có cả đậu phụ.

Sự im lặng của ta làm họ có chút bất an, mẫu thân nhìn sắc mặt ta nói: “Có phải không có món con thích…”

Ta lắc đầu, nghiêm túc nói: “Món mẫu thân nấu, sao lại không thích được ạ.”

Mẫu thân gắp một đũa gà luộc vào bát ta, vui vẻ nói: “Thích thì ăn nhiều một chút.”

Nhìn Hạ Sinh đang nuốt nước bọt bên cạnh, ta cũng gắp một đũa thịt vào bát đệ ấy: “Đệ đệ còn đang tuổi lớn, cũng phải ăn nhiều.”

Mắt Hạ Sinh sáng lên ngay lập tức, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Tối đến, ta dắt Xích Diệm ra ngoài đi dạo ăn cỏ, Hạ Sinh xách một chiếc đèn lồng nhỏ đòi đi theo.

Ta bế đệ ấy lên lưng Xích Diệm, dắt dây cương đi chầm chậm.

“Hạ Sinh, có sợ không?”

Hạ Sinh rất vui, ngẩng cao đầu: “Không sợ ạ.”

Tìm được một bãi cỏ, ta đặt Hạ Sinh xuống, đệ ấy ngoan ngoãn ngồi cạnh ta.

Ta tiện tay ngắt một cọng cỏ đuôi chó, ngậm trong miệng: “Hạ Sinh, có muốn đến học đường học chữ không?”

Đệ ấy đột ngột quay đầu nhìn ta, đôi mắt trong đêm tối sáng như những vì sao trên trời.

“Muốn ạ.”

Ta kéo tay đệ ấy lại, đặt dưới ánh đèn lồng xem xét, bàn tay nhỏ bé đầy những vết xước và chai sạn.

Lúc ta đi, ta mặc một bộ y phục giản dị nhất, tóc chỉ dùng một sợi dây đỏ buộc thành đuôi ngựa.

Nhưng bộ y phục giản dị nhất ở phủ tướng quân này cũng đáng giá hai mươi lạng bạc, đủ cho Hạ Sinh đi học năm năm.

Sáng hôm sau trời còn tờ mờ sáng, ta đã cưỡi ngựa đến trấn, tìm một hiệu cầm đồ cầm bộ y phục của mình.

Lại đi khắp nơi hỏi thăm, tìm được một trường tư có tiếng tốt, đăng ký cho Hạ Sinh, nộp học phí một năm.

Thời gian nhập học là sau trung thu.

Làm xong những việc này, ta lại vội vã trở về.

Về nhà, ta kể lại chuyện này cho phụ mẫu và Hạ Sinh nghe.

Hạ Sinh phấn khích nhảy cẫng lên, còn phụ mẫu thì không nói gì.

Ta hỏi họ: “Phụ mẫu có trách con tự ý quyết định không ạ?”

Phụ mẫu vội lắc đầu, mẫu thân ngập ngừng nói: “Sao lại để con tốn tiền lo lắng…”

Ta cúi đầu, thở dài, làm bộ buồn bã: “Phụ mẫu khách sáo như vậy, có phải vẫn chưa xem Xuân Hòa là người một nhà?”

“Sao lại không, sao lại không… chúng ta…”

Mẫu thân càng gấp càng nói không rõ, tay phụ thân đã vẫy như trống bỏi.

Ta vội vàng lấy số bạc còn lại trong lòng ra đưa cho mẫu thân: “Nếu đã xem Xuân Hòa là người một nhà, vậy phụ mẫu hãy nhận lấy số bạc này đi ạ.”

Mẫu thân cứng đờ tay, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, do dự một lúc rồi cũng vào nhà cất bạc.

Bây giờ là tháng tư, đúng mùa gieo trồng kê.

Ta và phụ thân cầm ba cái cuốc, mẫu thân xách một bình trà lá hòe, Hạ Sinh thì đeo một túi hạt giống, cùng nhau ra đồng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.