Kiếp Này, Ta Chọn Lại

Chương 1



Khi lưỡi dao sắc bén của ta đâm xuyên qua lồng ngực Tạ Huyền Lăng, hắn lại dùng sức nắm chặt tay ta, ấn sâu vào thêm từng tấc.

Đôi mắt đào hoa vốn lãnh đạm và cao quý của Tạ Huyền Lăng giờ đây nhuốm một tia cười giải thoát.

Hắn nói: “Đêm đó, bản vương đã nhận nhầm ngươi là đích tỷ của ngươi. Chẳng ngờ một lần sai, lại là sai cả một đời.”

Nha độc phát tác, ta đau đến độ gần như không thở nổi, nhưng vẫn không cam lòng hỏi: “Nếu không có đích tỷ, liệu chàng có vì chút tình nghĩa phu thê mà thương xót ta, dù chỉ một phân một hào?”

Nghe vậy, đuôi mắt tuấn mỹ của Tạ Huyền Lăng hơi ửng đỏ, đôi môi mỏng lạnh lùng cong lên một nụ cười giễu cợt.

“Nếu ngươi không trộm mặc giá y của đích tỷ ngươi, nếu ngươi không hạ xuân dược cho bản vương, thì bản vương và ngươi làm gì có tình nghĩa phu thê?”

Ha.

Tạ Huyền Lăng trước sau vẫn cho rằng, vào đêm trước đại hôn của hắn và đích tỷ, là ta đã trộm giá y của nàng, là ta đã hạ thuốc hắn, là ta đã không từ thủ đoạn để thay thế đích tỷ trở thành vương phi của hắn.

Ta đau đến mức không cầm nổi chuôi dao, chẳng còn sức lực để biện minh, chỉ có thể co người lại, run rẩy không ngừng.

Khắp người ta, dường như có vô số côn trùng đang bò lúc nhúc trên da thịt. Ta dùng sức cào gãi từng tấc da ngứa ngáy.

Nhưng rất nhanh, ngay cả trong kẽ xương cũng có vô số con kiến đang từ từ bò ra, háo hức gặm nhấm từng thớ thịt của ta, tựa như vô vàn cây kim thép sắc nhọn đâm vào đầu ngón tay, ngón chân và cả da đầu…

Đau, đau quá…

Thấy ta đau đớn tột cùng, Tạ Huyền Lăng nôn ra một ngụm máu tươi. Gương mặt tuấn mỹ tái nhợt của hắn cười đến méo mó.

“Bản vương đã từng ôm ấp hy vọng, hy vọng ngươi sẽ thay đổi. Nhưng ngươi, vì ghen ghét đích tỷ ngươi mà hết lần này đến lần khác hạ thuốc bản vương. Ngươi cảm nhận được nỗi đau bị người đầu ấp tay gối hạ độc chưa? Nhưng nỗi đau của ngươi lúc này, còn chưa bằng một phần vạn nỗi thống khổ của Oản Oản khi bị phu quân ruồng bỏ. Tại sao một người thuần khiết, nhiệt thành như Oản Oản lại có một đứa muội muội máu lạnh, đố kỵ, độc ác như ngươi?”

Thật sao?

Đích tỷ của ta, trong lòng hắn, lại đơn thuần và lương thiện đến vậy ư?

Còn ta, lại tồi tệ đến thế sao?

So với nỗi đau thể xác, nỗi chua xót trong tim còn khiến ta tuyệt vọng hơn vạn lần.

Nhưng lần đầu gặp gỡ, Tạ Huyền Lăng rõ ràng đâu có ghét ta đến thế.

Năm được phụ thân đón về Ninh phủ, ta vừa tròn sáu tuổi.

Ngày gặp Tạ Huyền Lăng, ta đang bị phạt ở thiên viện.

Ma ma quản sự cố tình làm khó, bắt ta chép một trăm lần “Nữ Tắc” thay cho đích tỷ ham chơi trốn ra ngoài.

Ta không chịu chép.

“Rõ ràng là lỗi của đích tỷ, tại sao lại phạt muội?”

Từng cái tát giáng xuống mặt ta.

Ta nghiến răng đếm, mười lăm cái, nhưng vẫn quật cường không chịu cúi đầu.

“Tiện nô to gan.” Một giọng thiếu niên giận dữ vang lên từ trên tường, “Đường đường là phủ Thừa tướng, lại có thể bất phân phải trái trắng đen như vậy sao?”

Nói rồi, hắn nhảy xuống tường, đá văng ma ma quản sự.

Ma ma quản sự sợ đến ngây người, bò rạp dưới đất.

“Thất… Thất vương gia…”

Ta ngẩng đầu, liền bắt gặp một đôi mắt đào hoa tựa tiếu phi tiếu.

Đuôi mắt hơi ửng hồng của Tạ Huyền Lăng khẽ nhếch lên. Hắn dựa vào tường, miệng ngậm một cành liễu, lơ đãng hỏi: “Này, ngươi tên gì?”

Mặt ta đỏ bừng, lắp bắp không nói nên lời.

“Ta… ta…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.