Kiếp Này, Ta Chọn Lại

Chương 2



Thiếu niên bật cười thành tiếng.

Từ sau khi được đón từ trang viên ở nông thôn về phủ Thừa tướng, ai cũng chê ta xấu xí, không thèm chơi cùng ta.

Tạ Huyền Lăng là người duy nhất bằng lòng giúp đỡ ta.

Ta nhìn vào tấm gương đồng trên cửa thiên viện, trong gương vẫn là gương mặt xấu xí mà tiểu nương đã dạy ta hóa trang.

Người đời đều nói, đích nữ phủ Thừa tướng dung mạo tựa thiên tiên, còn thứ nữ thì trăm phần vụng về, ngàn phần xấu xí.

Thế nhưng tiểu nương của ta khi xưa, chính vì quá xinh đẹp nên đã bị đích mẫu chèn ép đuổi khỏi phủ Thừa tướng, rồi chết thảm ở trang viên nơi thôn dã.

Trước khi lâm chung, tiểu nương đã nghiêm khắc dặn dò ta.

Trước khi xuất giá, tuyệt đối không được để bất kỳ ai nhìn thấy dung mạo thật của mình.

Ta chỉ là một thứ nữ không có mẫu thân che chở. Nhan sắc quá mức lộng lẫy mà không đủ sức bảo vệ, chỉ mang đến cho ta tai họa khôn cùng.

Đó là bài học mà tiểu nương đã phải trả giá bằng cả mạng sống.

Đêm đó, ta trằn trọc không sao ngủ được, trong đầu toàn là hình ảnh gương mặt tuấn tú rạng rỡ như hoa đào của Tạ Huyền Lăng.

Tạ Huyền Lăng, Tạ Huyền Lăng, Tạ Huyền Lăng…

Từ đó về sau, người ta đều nói, thứ nữ vừa xấu vừa ngốc của phủ Thừa tướng đã trở thành cái đuôi của Thất vương gia Tạ Huyền Lăng.

Tạ Huyền Lăng luôn thay ta dạy dỗ những kẻ ăn nói hỗn xược.

Còn ta lại thường vì những lời giễu cợt của họ mà âm thầm vui sướng trong lòng.

Sau này, tại trường săn mùa xuân.

Tạ Huyền Lăng một thân tử y ghìm ngựa ngoảnh lại, bảy phần con mồi trong trường săn đều thuộc về một mình hắn.

Triều ta lấy kỵ xạ để dựng nước, tiên đế hết lời khen ngợi hắn.

Phong quang vô hạn, thiếu niên đắc ý, chí lớn ngút trời.

Nhưng ngày đó, người say mê hắn không chỉ có ta, mà còn có cả đích tỷ.

“Thất vương gia hùng tài đại lược như vậy, ngày sau tiền đồ không thể lường được.”

Đích tỷ nhìn ta với ánh mắt chế nhạo.

“Đồ xấu xí, mắt nhìn của ngươi cũng không tồi. Nhưng sau này, Tạ Huyền Lăng là của ta.”

Tạ Huyền Lăng cưỡi tuấn mã, phi về phía ta.

Hắn vỗ vỗ vào con ngựa mà tên nô bộc bên cạnh đang dắt, ra hiệu cho ta cưỡi lên.

Ta từ nhỏ đã lớn lên cùng tiểu nương ở trang viên, ngoài việc đồng áng ra thì chẳng biết gì cả.

Ta sợ mình sẽ làm hắn mất mặt.

Chỉ đành lúng túng lắc đầu từ chối.

Tiếng cười nhạo của những người xung quanh không ngớt.

“Thứ nữ của phủ Thừa tướng, quả nhiên như lời đồn, vô tài, vô sắc, vô dũng.”

“So với vị đích nữ tài sắc vẹn toàn kia, đúng là một trời một vực.”

“Thứ nữ kia lại dám tơ tưởng đến Thất vương gia. Ai mà không biết, Thất vương gia là hoàng tử được hoàng thượng sủng ái nhất, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”

“…”

Đích tỷ liếc xéo ta một cái đầy khinh miệt, rồi lật người lên ngựa, đuổi theo Tạ Huyền Lăng.

Sau này, ta đã ngã không biết bao nhiêu lần, toàn thân đầy vết thương, cuối cùng cũng học được cách cưỡi ngựa.

Ta không biết đã bao nhiêu lần mơ thấy chàng thiếu niên áo tím của ngày hôm đó.

Trăng sáng giữa nhân gian, thiếu niên áo gấm ngựa hoa.

Gió nhẹ thổi bay vạt áo của hắn.

Thiếu niên kéo tay ta, nhảy lên lưng ngựa.

Đưa ta thoát khỏi trường săn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.