Người nam nhân trước mắt mặc hoa phục, không giấu được vẻ quý phái, đang nhìn ta bằng ánh mắt sâu thẳm.
Ta thành thạo quỳ xuống, hai tay dâng ngọc bội, cao giọng nói:
“Điện hạ, đây là ngọc bội do một vị Liễu cô nương tặng cho dân nữ, nàng ấy từng nói, nếu có ai đến tìm vật này, thì bảo dân nữ giao lại.”
Đối diện im lặng không một tiếng động, tay cầm ngọc bội có chút mỏi.
Dòng chữ cũng nhiều lên.
[Chuyện gì thế? Không phải nữ phụ lừa nam chính, nói là nàng ta cứu người sao?]
[Đúng vậy, lúc đó mắt nam chính không nhìn thấy, dưỡng thương ở trang viên nhà họ Liễu, nên không nhận ra ân nhân cứu mạng. Nữ phụ sau khi nhận vơ thân phận, đã theo nam chính về cung, ngay cả mẫu thân nàng ta đang bệnh cũng mang theo. Hai mẫu nữ tham lam vinh hoa phú quý, ở lại đó không chịu đi, còn muốn ngấm ngầm giết nữ chính diệt khẩu nữa.]
[Này, nữ phụ không lẽ có thể nhìn thấy bình luận của chúng ta sao?]
[Người trên nói xong lưng ta lạnh toát, hơi đáng sợ rồi đấy các bác.]
Ta không nhìn những dòng chữ ngày càng nhiều như thủy triều nữa, mà hướng ánh mắt về phía Tiêu Trọng Yến trước mặt.
Hắn mím môi, vẻ mặt ngày càng lạnh lùng, hồi lâu sau mới lên tiếng:
“Liễu Anh Nương, ngươi sớm đã biết thân phận của ta?”
Ta thoáng hoảng sợ, sau đó mới trấn tĩnh lại, đáp:
“Vừa rồi nghe người ta nhắc đến ‘Thái tử điện hạ’, và khi vào cửa, cũng có người gọi ngài là điện hạ, nên dân nữ cũng gọi như vậy.”
Không ngờ Tiêu Trọng Yến lại bám vào lỗi sai này không buông.
Phải rồi, có lẽ trong mắt hắn, một nữ tử quê mùa như ta chưa từng gặp hắn.
Nhưng hắn không biết, và cả những bình luận kia cũng không biết.
Ta đã sống lại một đời.
Đời này, ta sẽ không theo Tiêu Trọng Yến về nữa.
Những bình luận đó nói không sai.
Ta là nữ nhi của một thợ săn, năm ta mười tuổi, phụ thân vào núi rồi mất tích, người trong thôn tìm mãi không thấy tung tích, chỉ còn lại ta và mẫu thân nương tựa vào nhau.
Lâu dần, có người bắt đầu có ý đồ với mẫu thân ta, muốn bà mang ta theo để tái giá.
Mẫu thân ta không chịu nổi sự quấy rối, đã mang ta rời khỏi quê hương, đến trang viên nhà họ Liễu. Nữ nhân ở đây sống bằng nghề dệt vải, mẫu thân mang ta theo học nghề, cũng đủ ăn đủ mặc, cuộc sống trôi qua bình yên.
Cho đến một ngày, một cô nương gõ cửa nhà ta.
Nàng ấy nói muốn vào xin ngụm nước, ai ngờ chưa đi được hai bước đã ngất xỉu, mẫu thân ta đỡ nàng ấy vào nhà, mới thấy quần áo trên bụng nàng ấy đã bị máu nhuộm đỏ.
Bây giờ ta biết rồi, nàng ấy là nữ chính được nhắc đến trong bình luận, Liễu Xuân Anh.
Nàng ấy là một nữ tử giang hồ phóng khoáng, ta không biết vì sao nàng ấy bị thương, nàng ấy cũng không nói với chúng ta, nói là sợ gây phiền phức cho chúng ta.
Chẳng bao lâu, có người đi từng nhà tìm kiếm, hỏi chúng ta có thấy một nữ tử xa lạ không.
Ta nhận ra đó là gia đinh của một tên ác bá trong thị trấn, nên lắc đầu, đuổi họ đi.
Khi nói chuyện, Liễu Xuân Anh đang trốn sau cửa.
Sau này, khi Liễu Xuân Anh đi, nàng ấy đã để lại một miếng ngọc bội, nói rằng đây là của một vị công tử quyền quý để lại cho nàng ấy, chắc có thể đổi được không ít tiền.
Vì vậy ở kiếp trước, khi biết có người đến tìm ngọc bội, ta đã mang nó đến.
Đó là lần đầu tiên ta gặp một người nam nhân đẹp như vậy, hắn hỏi ta có phải họ Liễu không, ta gật đầu.
Hắn lại hỏi: “Có bằng lòng cùng ta về Đông cung không?”
Ta suy đi nghĩ lại, hỏi hắn: “Ngài có thể cho người chữa bệnh cho mẫu thân ta không?”
Tiêu Trọng Yến đồng ý: “Có thể.”
Hắn mang theo ngự y, chẩn đoán cho mẫu thân ta rồi kê đơn thuốc.
Sau khi mẫu thân khỏi bệnh, chúng ta theo Tiêu Trọng Yến về kinh.