22.
Tần gia có căn cơ sâu xa, trong quân đội đều xuất thân từ quân đội của Tần gia. Tần tướng quân vừa mở miệng, đã có một số quân doanh gần kinh thành đồng ý điều quân.
Có Triệu tổng binh ở trong doanh trại tuần tra, ông ấy chỉ cần mở cửa thành, dẫn quân phân tán từ đường vào cung bao vây hoàng cung. Điều rắc rối duy nhất lúc này chính là thị vệ nội cung.
Ta tiến cung gặp Hoàng hậu. Sau khi gặp bà, ta mang theo lời của Tần phu nhân và A Dao kể lại một lượt.
“Nương nương, ông ta là phu quân của người, nếu người không muốn, A Ninh cũng có thể hiểu được.”
Không ngờ Hoàng hậu chỉ cười nhẹ: “Không, việc trong cung con cứ yên tâm, ta sẽ đích thân dẫn đầu thị vệ trong cung phối hợp với con, đánh thẳng đến Kim Loan Điện.”
Ta làm sao có thể quên được bà ấy là tướng môn độc nữ, lớn lên trên lưng ngựa và sương giá nơi Mạc Bắc.
“Không có lý do gì mà một người mẹ lại không giúp con của mình làm những gì nó muốn.”
“Về phần tình cảm phu thê bao năm đã bị sự hồ nghi của hắn làm tiêu hao hoàn toàn rồi.”
23.
Ngoài những đội binh xung quan kinh thành, còn có một số tướng lĩnh nuôi gia binh, trong đó có Tây Sơn Trại dưới sự chỉ huy của Chung Hoài.
Tây Sơn Trại đông người, lại gần kinh thành nên có thể sẽ ứng cứu kịp thời. Vào ngày đó, ta phải tìm cách kéo chân Chung Hoài.
Ta đã tìm được một lang trung ở y quán, chính là vị đã giữ lại cái thai cho Tô Thanh.
“Nàng ta hiện tại thế nào rồi? Khi nào nàng ta sinh con?”
“Khoảng hai tháng nữa, thai nhi đã ổn định, sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng.”
Ta tính toán thời gian, phát hiện hai tháng nữa là lập thu, trong cung sẽ tổ chức Nghênh Thu yến.
“Phải đảm bảo rằng nàng ta sinh con vào ngày diễn ra Nghênh Thu yến, tốt nhất là vào ban đêm, và thời gian sinh nở nên kéo dài càng lâu càng tốt nhưng không cần gây tổn hại cho thai nhi.”
Nghênh Thu Yến, thời điểm tổ chức yến tiệc là lúc thích hợp nhất để an bài người trong cung.
24.
Trong Lễ Trùng Dương lần thứ chín, ta mang vài bảo vật lấy từ Chung phủ tặng cho một vài khách nhân quen thuộc. Ngay sau khi Chung Hoài nghe được tin liền chạy đến Hầu phủ.
“Hà Chi Ninh, đó là bảo vật gia truyền của Chung gia nhà ta, ngươi không coi trọng, còn dám đưa cho đám công tử bột kia, bọn họ chỉ biết dựa vào thế lực của gia tộc, cả ngày ăn chơi hưởng lạc. Làm sao biết thưởng thức thi thư, danh họa? Chẳng phải là đàn gảy tai trâu hay sao?”
Ta mỉm cười nói: “Không sao cả, dù sao cũng không phải của ta.”
Chung Hoài tức giận nói: “Ngươi cho rằng hòa ly rồi, ngươi trở về hầu phủ vẫn là thiên kim tiểu thư cao quý như trước hay sao? Hầu phủ hiện tại chỉ còn cái vỏ rỗng, không có người thừa kế. Quyền lực từ lâu đã không còn, nếu như ngươi còn coi thường tài sản của Chung phủ mà ném đi, sau này ngươi sẽ hối hận.”
Ta nghe lời Chung Hoài nói, dường như có gì đó không đúng lắm. Ngay cả ta cũng không rõ tiền căn hậu quả cái chet của cha, cho tận đến khi ta nhìn thấy lá thư của cha gửi cho Tần lão tướng quân.
Nhưng hiện tại trong mắt người ngoài, Hoàng thượng vẫn cho ta đủ thể diện, vinh quang của Hầu phủ vẫn còn đó.
Bây giờ Hầu phủ chỉ còn là cái vỏ rỗng, đã bị Hoàng thượng vứt bỏ, điều này làm sao mà Chung Hoài biết được?
“Hầu phủ không có người nối dõi, vậy Hà Chi Ninh ta tính là cái gì?”
Chung Hoài khinh thường hừ một tiếng: “Một nữ tử như ngươi thì tính là cái gì, chẳng lẽ đời này ngươi sẽ không bao giờ kết hôn nữa sao? Sớm hay muộn, ngươi cũng sẽ phải thêm họ chồng vào trước họ Hà của mình. Chỉ là nay không bằng xưa, ngươi không còn xứng với người như ta nữa. Tương lai nếu như phu quân của ngươi muốn làm quan, nể tình cảm trước đây, ta có thể chiếu cố một chút, hahahahaha… ”
Chung Hoài cười ha hả rồi bỏ đi.
Hắn có vẻ chắc chắn cuộc sống sau này của ta không dễ dàng gì.
25.
Ta ngẫm đi ngẫm lại những lời của Chung Hoài. Sau khi cha ta tử trận, Hoàng đế để an ủi ta, đã tứ hôn ta cho Chung Hoài, vị tướng trẻ tuổi đầy triển vọng đã vang danh sau trận chiến đó.
Sau khi kết hôn, Chung Hoài được thăng làm Tây Sơn Trại Phiêu Kỵ tướng quân. Lúc đó mọi người trong đó có ta đều cho rằng hắn được hưởng lây vinh quang của Hầu phủ.
Giờ nghĩ lại, đây giống Hoàng thượng đang ban thưởng cho hắn hơn. Dựa vào những gì hắn vừa nói, có lẽ hắn có liên quan đến cái chet của cha ta?
Nói như vậy, lúc trước khi ta lấy thư hòa ly để đe dọa hắn, điều hắn sợ không phải là Hoàng thượng sẽ trách phạt hắn ruồng bỏ ta, mà là sợ Hoàng thượng sẽ trách hắn không trông chừng được ta.
Chẳng trách trong giấc mộng đó, Chung Hoài lại đối xử tệ bạc với ta như vậy. Nghĩ đến đây, ta chợt đổ mồ hôi lạnh.
May mắn thay, sau khi bọn ta hòa ly, ta bị ám ảnh bởi việc kiếm tiền, tập trung quản lý Tửu Tiên Lâu và Phong Noãn Các.
Khiến cho bọn họ không phát hiện được điều gì bất thường, nên cũng không hại đến tính m//ạng của ta.
Trùng hợp thay, Hoàng hậu những năm gần đây sức khỏe kém, chưa bao giờ tham dự yến tiệc trong cung, Chung Hoài chưa bao giờ có cơ hội diện kiến bà, nên không phát hiện ra tướng mạo A Dao và Hoàng hậu giống nhau, A Dao cũng vì thế mà thoát được một kiếp.
26.
Ta đã sai người tung tin Chung Hoài đến tìm ta, sau đó Tô Thanh ngày nào cũng gây loạn với hắn. Hắn đành dốc hết vốn liếng để an ủi nàng ta, ngày nào sau khi bãi triều cũng vội vàng hồi phủ, không rời Tô Thanh nửa nước.
Cuối cùng cũng đến ngày tổ chức Nghênh Thu yến, sáng sớm Tô Thanh liền bị đau bụng, trán đổ mồ hôi. Đến lúc vào cung tham dự yến tiệc, Tô Thanh vẫn kéo Chung Hoài không cho rời đi: “Thiếp biết Hà Chi Ninh cũng sẽ đi, có phải chàng muốn gặp ả ta không?”
Sau khi trời tối, ta nhờ người giả làm cung nữ, mời đi mời lại, hắn không dám trốn tránh nữa, đành phải vào cung.
Lúc này đã muộn, trên đường không có người, cữu cữu của A Dao thành công bắt cóc hắn về Trung phủ.
Để đảm bảo an toàn cho Tô Thanh và đứa con trong bụng, hắn buộc phải giao nộp binh phù điều binh Tây Sơn Trại.
Sau đó cữu cữu của A Dao ra lệnh cho người bao vây Chung phủ. Ta nhìn tòa viện mà ta đã chăm sóc bằng cả trái tim, nhưng cũng khiến ta khiếp sợ trong một thời gian dài.
Ta chưa bao giờ nghĩ rằng nơi này sẽ là một địa ngục suýt chút nữa đã nuốt chửng ta.
“Chung Hoài, cha ta làm sao mà chet?” Ta kề dao vào cổ Tô Thanh vừa mới sinh nở, nàng ta sợ đến toát mồ hôi: “Hoài Lang, Hoài Lang, mau nói cho nàng ta đi, thiếp không muốn chet.”
“Ngươi đã mất đi binh quyền, hiện tại chỉ có ta mới có thể bảo vệ ngươi, ngươi lựa chọn thế nào là tùy ngươi.”
Ta có chút nóng nảy, nhẹ nhàng đẩy con dao rạch một đường nhỏ trên cổ Tô Thanh. Ả ta sợ đến mức hét lên: “Hoài Lang, hãy nói cho nàng ta đi, thiếp sợ lắm, thiếp đau lắm.”
Ta bỗng nhớ lại sự tra tấn mà bọn họ đã gây ra cho ta trong giấc mơ. Ta cũng đã khóc và kêu rất đau, nhưng bọn họ lại thoải mái cười đùa, sỉ nhục ta, nói ta xứng đáng bị như vậy.
Hừ, đúng là phong thủy lưu chuyển.
Chung Hoài nhắm mắt lại thở dài: “Nếu ngươi đảm bảo giữ tính m//ạng cho vợ con ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Sau khi ta gật đầu, hắn nói: “Thánh thượng muốn ta lấy m//ạng Hầu gia, lúc ấy Hầu gia đã biết rõ, nhưng ông ấy vẫn lên ngựa ra trận, ông ấy nói nếu hôm nay ông ấy không xuất hiện trong trận chiến này, lòng quân sẽ rối loạn, sau đó ta bắn một mũi tên từ sau lưng ông ấy, ông ấy ngã thẳng xuống ngựa, luôn mồm gọi tên ngươi.”
“Ta nghe lệnh làm việc, không dám không tuân, nhưng ta cũng cảm thấy có lỗi với Hầu gia. Cho nên khi Thánh thượng tứ hôn cho ngươi và ta, ta kỳ thật rất vui mừng. Ta muốn đối xử tốt với ngươi, cũng là bù đắp tội lỗi của ta với Hầu gia.”
“Chỉ là không ngờ, ta gặp được Thanh Thanh, trong lòng ta chỉ có nàng, cho nên chỉ có thể có lỗi với ngươi.”
Ta xoay con d//ao găm trong tay, cố gắng kìm chế không đ//âm chet Chung Hoài.
“Những lời ngươi vừa nói, ta muốn ngươi nói lại một lần nữa trước mặt triều thần, từng chữ từng chữ một. Nếu sai một từ, ta sẽ bẻ g//ãy một ngón tay của Tô Thanh.”
Ta ra lệnh cho người trói Chung Hoài lại, ném lên xe ngựa chạy về phía hoàng cung.
27.
Lúc này trong cung đang bắn pháo hoa, khắp nơi đều là cảnh ca hát nhảy múa. Nhưng Hoàng đế không hề biết rằng xung quanh đều là những cung thủ đang ẩn nấp trong bóng tối.
Khi pháo hoa tàn, Hoàng hậu trong bộ cát phục bước đến, Hoàng đế rất vui mừng: “Quả nhiên mùa thu năm nay có điềm lành. Sức khỏe của Hoàng hậu cũng tốt hơn nhiều rồi.”
Hoàng hậu cười nhạt nói: “Hôm nay đã chuẩn bị rất nhiều thứ mới lạ, bản cũng cũng muốn xem náo nhiệt.”
Hoàng đế đỡ Hoàng hậu ngồi xuống, hỏi: “Chư vị ái khanh đã chuẩn bị tiết mục gì sao?”
Triệu tổng quản là người đứng dậy đầu tiên nói: “Gần đây thần nghe được một khúc ca không tệ, cho nên thần đặc biệt đưa ca nương tới đây để giúp bệ hạ giải tỏa muộn phiền.”
A Dao bước tới và hát một bài hát, Hoàng hậu rất thích.
“Cởi khăn che mặt ra để bản cung xem thử.”
A Dao từ từ cởi bỏ khăn che mặt và ngẩng đầu nhìn Hoàng đế. Ông ta đột nhiên đứng dậy, ngơ ngác nhìn A Dao, rồi nhìn về phía Hoàng hậu.
“Nữ tử này trông giống hệt hoàng hậu hồi trẻ, thật là có duyên, hahaha.” Hoàng đế gượng cười.
A Dao nhẹ nhàng hành lễ: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng. Không biết phụ hoàng có vừa ý với màn “Mộc Lan tòng quân” mà nhi thần đã chuẩn bị ngày hôm nay không?”
Hoàng đế nghe vậy liền lùi lại hai bước, suýt ngã.
“Người đâu, mau lôi yêu nữ hồ ngôn loạn ngữ này xuống cho trẫm.”
Nhưng trước khi thị vệ kịp tiến lên, Hoàng đế đột ngột ôm bụng, gục xuống với vẻ mặt đau đớn.
Hoàng hậu ở bên cạnh ông ta, rút con d//ao găm trong tay áo ra, đ//âm vào bụng hắn một cách gọn gàng dứt khoát, sau đó nhanh chóng rút ra và kề con d//ao đẫm m//áu vào cổ Hoàng đế.
“Ai dám động? Bổn cung lập tức giet hắn.”
28.
Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh hãi. Phi tần hậu cung hoặc là ôm nhau khóc, hoặc là trốn dưới gầm bàn mà la hét.
Không ai tưởng tượng được rằng một Hoàng hậu vốn luôn bệnh tật lại có thể bắt Hoàng đế làm con tin. Tất cả thị vệ đều đứng sang một bên, không dám tiến tới.
Chỉ có một số triều thần lớn gan chỉ vào Hoàng hậu mắng: “Dám bắt Thánh thượng làm con tin, đây là tội chet!”
Hoàng hậu cười lạnh: “Khi hắn giet con gái của ta, ta đã chet rồi.”
Quần thần kinh ngạc nhìn nhau. Triệu tổng bình đứng lên kể lại chuyện năm đó, triều thần càng sửng sốt, nhất thời không có ai lên tiếng.
Một lúc lâu sau, mới có người thấp giọng nói:
“Cùng lắm cũng chỉ là một công chúa, không phải hoàng tử, có thể tôn quý đến mức nào mà vì nàng mà mưu hại Thánh thượng.”
“Công chúa thì có gì khác với hoàng tử hay sao?”
Ta chậm rãi bước ra từ giữa đám cung nhân.
“Các ngươi khinh thường nữ tử như vậy, nhưng có mấy người biết, thiên hạ thái bình mà Đại Lương có được ngày hôm nay là do hai nữ tử cùng nhau xây dựng.”
“Một người chính là Thái Tổ năm đó, đúng vậy Thái Tổ không phải là một nam tử tám tuổi vẫn được ghi trong sách sử.”
“Người còn lại chính là tổ tiên của Tần gia.”
“Nhưng hiện tại, có bao nhiêu người biết về họ? Công sức và sự tồn tại của họ đã bị đám con cháu của họ xóa sạch hoàn toàn.”
Hoàng đế nhìn ta.
“Thánh thượng chắc không ngờ rằng ta cũng biết những chuyện này đúng không?”
Những bí mật đúng thật sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cha cũng nói phải có người ghi nhớ tổ tiên đã hy sinh m//áu và nước mắt đánh đổi thiên hạ cho chúng ta.
Vì là nữ nhi của Hạ gia, nên ta phải ghi nhớ tổ huấn – truyền bí mật này từ đời này sang đời khác. Trên thế giới này, ít nhất cũng phải có người biết rằng họ đã từng tồn tại.