Khi nàng ta định rút tay về, ta đột nhiên liếc thấy chiếc vòng ngọc phỉ thúy quen thuộc trên cổ tay nàng ta — đó là tín vật đính ước giữa phủ Trấn Nam Hầu và nhà ta, là bảo vật ta vẫn luôn cất giữ trong kho riêng.
Ta lập tức giữ chặt cổ tay nàng ta: “Chiếc vòng này từ đâu mà có?”
Sắc mặt Nhược Nương trắng bệch, hoảng hốt nhìn về phía Triệu Vân Hiên: “Hầu gia…”
Triệu Vân Hiên lập tức chắn trước người nàng ta: “Dù sao nàng cũng không đeo, ta nghĩ để Nhược Nương đeo trong lễ thành thân cho thêm phần thể diện. Đường đường là phu nhân Hầu phủ, chẳng lẽ đến một chiếc vòng cũng tiếc?”
Khóe môi Nhược Nương cong lên một vòng cung đắc ý: “Chiêu Chiêu, đợi bái đường xong ta sẽ trả lại cho muội, được không?”
Ta cụp mắt cười lạnh: “Không cần nữa.”
Chiếc vòng ta không cần nữa. Nam nhân này, đứa trẻ này, cái nhà này, ta đều không cần nữa.
Đêm đó, Triệu Vân Hiên đạp ánh trăng tìm đến ta, giọng nói mang theo sự áp đặt không cho phép chối từ: “Ngày thành thân, nàng cứ ở yên trong sân phụ đi.”
“Nhược Nương không phải là thiếp, không cần phải dâng trà cho nàng.”
“Bảo Nhi sẽ nhận mẫu thân tại hỷ đường, nàng không cần phải lộ diện.”
“Nhược Nương là ân nhân cứu mạng của nàng, nàng hẳn không muốn khiến nàng ấy phải khó xử trong ngày đại hỷ đâu nhỉ?”
Ta siết chặt chiếc khăn trong tay: “Nhược Nương đã cứu ta, hà cớ gì ngài phải nhắc đi nhắc lại?”
“À phải, nghe nói nha môn đã bắt được một nhóm sơn phỉ…”
“Biết đâu lại có đám người đã bắt cóc Nhược Nương năm xưa.”
Sắc mặt Triệu Vân Hiên đột ngột thay đổi, hắn bật người đứng dậy: “Ta còn có công vụ phải xử lý.”
Lời còn chưa dứt, người đã vội vã bước ra khỏi viện, hướng đi chính là nơi ở của Nhược Nương.
Những ngày tiếp theo, ta không còn thấy bóng dáng của Triệu Vân Hiên và Nhược Nương nữa. Ngay cả Bảo Nhi cũng không đến thỉnh an ta.
Ta bảo Ngọc Nhi lấy danh sách của hồi môn ra, kiểm kê từng món một rồi cho vào rương.
“Phu nhân, tất cả những thứ này đều phải dọn đi sao?” Ngọc Nhi nghi hoặc hỏi.
“Đóng gói hết lại đi.” Ta bình thản nói, “Chính viện nên nhường lại cho người mới rồi.”
Hơn trăm chiếc rương gỗ đỏ được xếp ngay ngắn trong sân, ánh lên sắc đỏ sẫm dưới nắng.
Ngày Trấn Nam Hầu cưới bình thê đã đến, còn linh đình hơn cả khi cưới ta năm xưa. Tân phòng được bài trí vô cùng xa hoa, trong tráp trang sức trên bàn trang điểm, mỗi một món đều là kỳ trân dị bảo.
Các vị phu nhân đến mừng đều hoa cả mắt:
“Hầu gia thật hết lòng với vị tân phu nhân này.”
“Nghe nói vốn là tẩu tẩu của hắn?”
“Tình nghĩa thanh mai trúc mã, đương nhiên phải khác.”
Ta đứng bên cạnh giải thích:
“Nhược Nương đã cứu mạng ta, Hầu gia cưới nàng ấy là lẽ phải.”
“Họ trong sạch, tuyệt đối không có tư tình.”
Các vị phu nhân trao đổi ánh mắt thương hại:
“Đứa trẻ ngốc, nam nhân nào mà không mèo mả gà đồng?”
“Chính viện cũng đã nhường, sau này con biết làm sao?”
“Con hồ ly tinh này vào cửa rồi, con phải cẩn thận đấy.”
Tiếng hỷ nhạc vang lên, tân lang tân nương chuẩn bị bái đường.
“Nhất bái thiên địa —”
Xướng lễ quan vừa dứt lời đã bị một tiếng “Thánh chỉ đến!” lảnh lót cắt ngang.
Triệu Vân Hiên mừng rỡ ra mặt, ghé tai nói nhỏ với Nhược Nương: “Chắc chắn là Hoàng thượng đã chuẩn tấu thỉnh phong của ta.”
Nhược Nương nôn nóng vén khăn trùm đầu, cùng Triệu Vân Hiên tiến lên tiếp chỉ.