Phượng Quy Nguyệt Lạc

Chương 5



Hốc mắt Nguyễn Lê tức thì đỏ hoe, cắn môi nhìn Bùi Hằng: “Điện hạ…”

Bùi Hằng nhíu mày, trầm giọng nói: “Chỉ là một cây trâm thôi, Lê Nhi thích thì ngươi nhường cho nàng là được, cần gì phải tính toán như vậy?”

Thấy ta không có ý nhường, hắn giơ tay ném một túi lá vàng lên bàn: “Cây trâm hôm nay, Bổn cung nhất định phải có.”

Ông chủ trán rịn mồ hôi lạnh, khó xử xoa tay. Ta không muốn làm khó ông chủ, bèn đặt cây trâm lại vào hộp gấm: “Nếu Điện hạ đã quyết như vậy… thì xin nhường lại cho Điện hạ.”

Ông chủ lộ vẻ cảm kích: “Tô tiểu thư đến để lấy tấm vải đã đặt mấy hôm trước phải không ạ?”

Hắn lấy từ trong tủ ra một tấm lụa satin đỏ thêu phượng dệt kim tuyến, “Đã chuẩn bị xong rồi ạ, đều làm theo yêu cầu của người.”

Đầu ngón tay ta vừa chạm vào mặt lụa, Nguyễn Lê lại tiến đến gần: “Tấm lụa đỏ này đẹp thật, nếu làm thành giá y…”

“Nguyễn cô nương sao cứ luôn để ý đồ của người khác vậy.” Ta lạnh lùng ngắt lời, “Đây là vải may giá y ta đã đặt riêng, cũng đã trả tiền cọc rồi.”

Bùi Hằng vốn đứng bên cạnh thờ ơ quan sát, nghe vậy bỗng ngước mắt lên. Ánh mắt hắn dừng trên tấm lụa đỏ dệt kim tuyến, đáy mắt lóe lên một tia ngạc nhiên, rồi chuyển thành vẻ thấu hiểu.

“Tô Vãn Nguyệt…” Khóe miệng hắn khẽ cong, ẩn chứa chút vui vẻ, “Ngươi gả vào Đông cung chẳng qua chỉ là một trắc phi, không dùng được màu đỏ chính sắc thế này…”

Hắn ngừng lại, như thể ban ơn mà nói thêm, “Nhưng… nếu ngươi thích, sau này trong các buổi yến tiệc riêng ở Đông cung, Bổn cung cho phép ngươi mặc một lần.”

Nguyễn Lê nghe vậy, đầu ngón tay bất chợt bấu chặt vào tấm lụa đỏ, nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ uất ức nhìn Bùi Hằng.

“Điện hạ e là đã hiểu lầm rồi.” Ta cười, vuốt ve hình phượng hoàng thêu chỉ vàng trên mặt lụa, “Thần nữ khi nào lại sắp gả vào Đông cung làm trắc phi ạ?”

Bùi Hằng sững sờ, nụ cười trên mặt bỗng đông cứng: “Ngươi nói gì?”

Ta đón lấy ánh mắt của hắn, chậm rãi nói từng chữ một: “Người mà thần nữ sắp gả, chính là nhi tử của Định Viễn tướng quân — Lục Trầm. Bát tráp đại kiệu, cưới hỏi đàng hoàng, làm chính thê.”

Đồng tử Bùi Hằng co rút lại, hắn đột nhiên nắm chặt cổ tay ta, lực mạnh đến mức gần như muốn bóp nát xương ta.

“Không thể nào! Bổn cung đã rút trúng ngươi, Lễ Bộ cũng đã ghi tên ngươi vào ngọc điệp, sao ngươi dám—”

“Điện hạ, xin hãy thận trọng lời nói.” Ta dốc sức giằng tay ra khỏi hắn, lạnh giọng nói: “Trắc phi mà người rút trúng, rõ ràng là tiểu thư nhà họ Sở.”

Sắc mặt Bùi Hằng lập tức trắng bệch, lảo đảo lùi lại nửa bước: “Không… không thể nào…”

Hắn như đột nhiên nghĩ ra điều gì, quát lớn một tiếng: “Người đâu! Gọi Lý Đức Toàn đến đây cho Bổn cung!”

Chẳng mấy chốc, Lý Đức Toàn tất tả chạy đến, còn chưa đứng vững đã bị Bùi Hằng túm lấy cổ áo. “Ngày chọn phi, thẻ trắc phi rút trúng ai? Nói!”

“Bẩm… bẩm Điện hạ…” Lý Đức Toàn run như cầy sấy. “Là đích nữ nhà Hộ Bộ Thượng Thư, Sở Uyển. Tờ trình người đã tự tay phê duyệt rồi mà…”

“Tô Vãn Nguyệt đâu?!” Giọng Bùi Hằng khàn đi.

“Tô…” Lý Đức Toàn lén liếc nhìn ta một cái, không hiểu chuyện gì, đành phải căng da đầu đáp : “Tô tiểu thư… không có trong danh sách được chọn ạ…”

Bùi Hằng như bị sét đánh, cả người cứng đờ tại chỗ.

6.

“Sao có thể… Ta rõ ràng…”

Bùi Hằng lẩm bẩm, ánh mắt nhìn ta trở nên u ám khó hiểu.

Hắn rời đi với bước chân lảo đảo, vạt áo gấm quét qua ngưỡng cửa còn bị vấp, suýt chút nữa thì ngã nhào.

“Điện hạ…” Nguyễn Lê thấy vậy vội vàng tiến lên đỡ, nhưng đầu ngón tay nàng vừa chạm vào tay áo Bùi Hằng đã bị hất mạnh ra.

Cú hất này rất mạnh, nàng loạng choạng lùi mấy bước, lưng đập mạnh vào cánh cửa lớn của tiệm buôn.

Nàng đau đến đỏ cả hốc mắt nhưng không dám tiến lên nữa, chỉ biết nắm chặt khăn tay đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn Bùi Hằng đi thẳng không ngoảnh lại.

Trong đôi mắt hạnh ngấn lệ ấy, lại thoáng qua một tia oán độc.

Đêm đó, Đông cung đèn đuốc sáng trưng. Cung nhân trực đêm run rẩy kể lại, Thái tử Điện hạ không biết vì sao lại nổi giận, đập vỡ hết đồ sứ trong điện.

Sáng sớm hôm sau, Bùi Hằng đột nhiên xông vào Tô phủ. Mắt hắn đầy tơ máu, rõ ràng là đã thức trắng đêm.

Người hầu trong phủ không dám cản, chỉ trơ mắt nhìn hắn xông thẳng vào hậu viện, đứng trước mặt ta.

“Tô Vãn Nguyệt.” Hắn thở hổn hển, như thể đã vội vã chạy đến, “Sáng nay Bổn cung đã xin phụ hoàng một đạo thánh chỉ, cho phép lập thêm một vị trắc phi.”

Hắn khẽ ngẩng cằm, như thể đây là một ân điển trời ban.

“Bổn cung định nạp ngươi làm trắc phi, nếu ngươi thích, Bổn cung có thể phá lệ cho phép ngươi mặc đồ đỏ chính sắc vào phủ.”

“Điện hạ nói đùa rồi. Màu đỏ chính sắc là lễ phục của chính thê, tì thiếp tuyệt đối không được vượt quá quy củ.” Ta khẽ cúi người hành lễ.

Mắt Bùi Hằng sáng lên: “Ngươi nói vậy là… đồng ý rồi…”

“Điện hạ hiểu lầm rồi, thần nữ chỉ là cùng người bàn luận về lễ chế mà thôi.”

Ta ngước mắt nhìn hắn, khóe miệng nở nụ cười, “Huống hồ, thần nữ đã đính hôn với Lục Trầm rồi.”

“Không thể nào…” Hắn túm lấy cổ tay ta, giọng đột nhiên cao lên, “Ta không tin!”

Ta thong thả lấy từ trong tay áo ra tờ giấy đính hôn mạ vàng, từ từ mở ra trước mặt hắn.

Đồng tử Bùi Hằng đột nhiên co lại, bàn tay đang nắm ta bất giác buông lỏng. Hắn lảo đảo lùi lại nửa bước, sắc mặt dần trở nên trắng bệch.

“Sao lại như vậy…”

Hắn lẩm bẩm, rồi đột nhiên giật lấy giấy đính hôn, lật qua lật lại xem xét, như muốn tìm ra một dấu vết giả mạo.

“Tô Vãn Nguyệt!”

Hắn đột ngột ngẩng đầu, mắt thoáng vẻ hoảng hốt, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ cao ngạo.

“Coi như các ngươi đã đính hôn, ngươi nghĩ Lục Trầm bảo vệ được ngươi sao? Phụ thân hắn chẳng qua chỉ là một võ tướng quèn, Bổn cung là thái tử đương triều, Bổn cung…”

“Điện hạ thận ngôn.” Ta bình tĩnh ngắt lời hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn. “Lục gia ba đời làm tướng, tổ phụ hắn theo Thái Tổ hoàng đế mở mang bờ cõi, phụ thân hắn bình định phản loạn Bắc cương, được Bệ hạ ban tước hiệu ‘Định Viễn’. Lời người vừa nói, là đang nghi ngờ phong thưởng của Bệ hạ sao?”

Sắc mặt hắn cứng lại, rõ ràng không ngờ ta lại mang Hoàng thượng ra.

Đang lúc giằng co, phụ thân vội vã chạy tới, sau khi hành lễ liền trầm giọng nói: “Thái tử Điện hạ tự ý xông vào phủ thần tử, e là không ổn.”

Bùi Hằng hoàn hồn, hừ lạnh một tiếng: “Lễ Bộ Thượng Thư thật là oai phong, chẳng lẽ còn định dạy dỗ Bổn cung sao?”

Phụ thân chắp tay: “Nếu Điện hạ có việc, có thể gửi thiệp mời chính thức, tự ý xông vào như vậy, truyền ra ngoài sẽ không có lợi cho danh tiếng của người.”

Bùi Hằng bị chặn họng, sắc mặt thay đổi liên tục. Cuối cùng, hắn phất tay áo bỏ đi, trước khi đi còn để lại một câu: “Tô Vãn Nguyệt, ngươi đừng hối hận!”

Đợi hắn đi xa, phụ thân mới thở dài một tiếng, từ trong hộp ở thư phòng lấy ra một nắm thẻ tre đưa cho ta : “Thực ra hôm đó ta đi kiểm tra đã phát hiện, trong ống thẻ rút trắc phi toàn là tên của con… Nhưng ta và mẫu thân con thấy con khó khăn lắm mới nghĩ thông suốt, đều không muốn con lại dao động, nên đã không nói cho con biết…”

Ta nhận lấy thẻ tre, ngón tay vuốt ve ba chữ “Tô Vãn Nguyệt” trên đó, sau lưng bỗng dâng lên một luồng khí lạnh. Nét chữ này ta không thể quen thuộc hơn, vừa nhìn đã biết là do chính tay Bùi Hằng viết, chẳng trách hôm qua hắn lại có phản ứng như vậy.

Liên kết những chuyện xảy ra gần đây, ta gần như có thể chắc chắn, Bùi Hằng cũng đã sống lại.

Nhưng tại sao… tại sao kiếp này hắn lại muốn giữ cả ta ở bên cạnh?

“Nguyệt Nhi… con có trách chúng ta không?” Phụ thân lo lắng gọi ta.

Ta hoàn hồn, nắm chặt thẻ tre đi về phía lò trà bên cửa sổ. “Phụ thân yên tâm, nữ nhi sẽ không ngốc nghếch nữa đâu.”

Ta mở nắp lò, ném hết thẻ tre vào trong. Lửa than trong lò đang cháy rực, thẻ tre trong nháy mắt bị đốt cong queo, cháy đen.

Dùng xong bữa trưa, mẫu thân đột nhiên nắm tay ta: “Vãn Nguyệt, hôm nay đi cùng ta đến tướng quân phủ nhé. Lục phu nhân mới có ít trà Bích Loa Xuân hảo hạng, đã đặc biệt gửi thiệp mời chúng ta đến thưởng thức.”

Ta sững người một lúc, rồi khẽ gật đầu: “Nữ nhi cũng vừa hay muốn ra ngoài cho khuây khỏa.”

Thực ra trong lòng ta biết rõ, nói là thưởng trà, nhưng thực chất là muốn ta tận mắt xem vị Lục tiểu tướng quân kia thế nào. Dù họ đã định hôn sự cho ta, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ để ta phải xuất giá mà không biết mặt phu quân, lúc nào cũng muốn để ta tự mình xem mắt một lần mới yên tâm.

Vào phủ, mẫu thân và Lục phu nhân ăn ý đi vào nội sảnh, chỉ để lại Lục Trầm dẫn ta ra hậu viện ngắm hoa.

Ta vốn đang suy nghĩ làm sao để đối phó với buổi xem mắt này, nhưng trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên liền sững sờ.

Thiếu niên trước mắt mặc một chiếc áo dài màu xanh chàm, bên hông đeo một miếng ngọc bội trắng, thanh tú, hiên ngang như bước ra từ trong tranh vẽ.

Thấy ta, mang tai hắn lập tức đỏ bừng, luống cuống hành lễ, suýt nữa bị chính dây lưng của mình làm vấp ngã.

“Tô… Tô cô nương an hảo.” Hắn lắp bắp mở lời, mắt nhìn xuống đất không dám nhìn ta.

Ta không nhịn được mím môi cười: “Lục tiểu tướng quân không cần căng thẳng, ta đâu có ăn thịt người.”

Lúc này hắn mới ngẩng đầu lên, một đôi mắt trong veo sáng đến kinh ngạc, má lại còn ửng hồng, trông như thể ta đã bắt nạt hắn vậy.

Ta và Lục Trầm trò chuyện rất lâu trong vườn hoa, từ thơ ca đến phong vật biên cương. Ban đầu hắn còn lắp bắp, nhưng khi nói đến binh pháp sở trường, đôi mắt lại sáng như sao trời.

Ta nhìn dáng vẻ hăng hái của hắn, không nhịn được mím môi cười. Lúc này hắn mới muộn màng đỏ bừng mang tai, nắm tay ho khẽ bên môi, rồi lại trở về dáng vẻ câu nệ ban đầu.

Từ hôm đó, vị Lục tiểu tướng quân này cứ dăm ba hôm lại chạy đến Tô phủ. Hôm nay mang một hộp bánh hạnh nhân mới ra lò, ngày mai ôm mấy cành trà sơn còn đẫm sương mai, hôm sau nữa lại là vài món đồ nhỏ tinh xảo.

Rõ ràng đã đính hôn rồi, nhưng trước mặt ta, hắn vẫn cứ luống cuống tay chân, nói chưa được vài câu đã cúi đầu chỉnh lại vạt áo vốn không hề lộn xộn.

Có lần, Ngân Hạnh không nhịn được trêu: “Lục tiểu tướng quân đến phủ chúng ta chưa bao giờ đi tay không cả.”

Hắn nghe vậy, tay đang bưng chén trà run lên, nước trà văng cả vào áo, tức thì hoảng đến đỏ bừng mang tai: “Ta… ta chỉ là…” ấp úng mãi, cuối cùng lại đặt hộp gấm trong lòng lên bàn, quay người đi ra ngoài, “Ta đột nhiên nhớ ra trong doanh trại còn có việc…”

Ta mở hộp gấm, bên trong là một cây trâm hoa lê bằng ngọc trắng được điêu khắc tinh xảo. Dưới cây trâm là một tờ giấy hoa, trên đó viết ngay ngắn: “Hoa lê trong sân nhà ta đã nở, đẹp hơn mọi năm.”

Ta cười vuốt ve nét chữ thanh tú trên đó, bỗng cảm thấy, những ngày tháng bình dị thế này lại tao nhã và đáng yêu đến vậy.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, những món đồ nhỏ Lục Trầm mang đến dần chất đầy bàn trang điểm của ta. Cây trâm ngọc trắng khắc hoa lê, con châu chấu đan bằng cỏ, tờ giấy hoa vẽ thỏ… mỗi một món đồ đều khiến ta nhớ đến vành tai hơi đỏ của hắn khi đưa chúng cho ta.

Hôm đó, ta đến tiệm buôn lấy vài món trang sức mới đặt, trên đường về đi đường tắt, tình cờ đi ngang qua cửa hông của một viện trong Đông cung.

Trong cửa đột nhiên vang lên giọng nói tức giận của Nguyễn Lê: “Chẳng phải ngươi nói lần này sống lại sẽ không có sai sót sao? Sao bây giờ trong đầu Bùi Hằng toàn là Tô Vãn Nguyệt!”

Nghe thấy hai chữ “sống lại”, ta dừng bước, tiến lại gần.

Trong không khí đột nhiên vang lên một giọng nói kỳ lạ:

[Cảnh báo: Độ hảo cảm của mục tiêu công lược Bùi Hằng liên tục giảm, hiện chỉ còn 45%.]

[Nếu nhiệm vụ lại thất bại, vật chủ sẽ bị xóa sổ vĩnh viễn.]

Giọng Nguyễn Lê run rẩy: “Không thể nào! Kiếp trước rõ ràng…”

[Lần đọc lại file này vì vật chủ chưa đạt được kết cục “Thái tử chính phi”, đã tiêu hao toàn bộ điểm.]

[Đây là cơ hội cuối cùng.]

Tim ta đập mạnh, ta lặng lẽ lùi lại vài bước, nhẹ nhàng rời đi. Trên đường về phủ, tim ta vẫn đập thình thịch. “Công lược”, “nhiệm vụ”, “hảo cảm”, “xóa sổ”… những từ ngữ kỳ lạ này cứ quanh quẩn trong đầu ta.

Dù không hoàn toàn hiểu ý nghĩa của chúng, nhưng có một điều không thể rõ ràng hơn —— Nguyễn Lê vốn không thật lòng yêu Bùi Hằng, đoạn tình cảm này đối với nàng ta chỉ là một “nhiệm vụ” phải hoàn thành.

Thật nực cười, kiếp trước, một trái tim chân thành của ta lại thua trong một trò lừa đảo từ đầu đến cuối như vậy.

Vừa bước vào cửa phủ, Ngân Hạnh đã đón ta: “Tiểu thư, Lục tiểu tướng quân đã đến, đang đợi người ở hậu viện ạ.”

Ta định thần lại, chỉnh đốn tâm trạng rồi mới đi về phía hậu viện.

Lục Trầm thấy ta, mặt đỏ bừng lấy từ trong lòng ra một tờ hôn thư mạ vàng: “Ta… ta đã viết mười lần… đây là bản ngay ngắn nhất…”

Ta nhận lấy hôn thư mở ra, suýt nữa bật cười thành tiếng. Đây đâu phải là hôn thư chính thức, rõ ràng là một bài phú nhỏ ghi lại chuyện cũ. Từ lần gặp gỡ ba năm trước đã nhất kiến chung tình, đến những bông hoa lê chúng ta cùng nhau ngắm mấy hôm trước, mọi chuyện lớn nhỏ đều được viết kín ba trang giấy. Cuối cùng còn vẽ một con thỏ tròn vo, bên cạnh đề chữ “Bạch đầu giai lão”.

“Lục tiểu tướng quân.” Ta cố tình nghiêm mặt, “Hôn thư nào lại viết như vậy? Lễ Bộ nếu thấy sẽ không phê chuẩn đâu…”

Hắn hoảng hốt đưa tay định giật lại: “Vậy ta… ta về viết lại ngay!”

“Không cần.” Ta trịnh trọng cất hôn thư vào tay áo, ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh của hắn, “Tờ hôn thư này… ta rất thích.”

Hôn kỳ của ta và Lục Trầm được định vào ngày mùng sáu tháng sáu, trùng với ngày đại hôn của Đông cung.

Hôm đó ta đang ở trong phòng kiểm kê của hồi môn, ngoài sân đột nhiên có tiếng ồn ào.

“Tô Vãn Nguyệt!” Giọng Bùi Hằng vang lên từ ngoài cửa, mang theo vài phần tức giận bị kìm nén, “Mở cửa!”

Đầu ngón tay ta khựng lại, chưa kịp đứng dậy, cửa phòng đã bị đẩy mạnh ra. Bùi Hằng đứng ngoài cửa, người nồng nặc mùi rượu, hai mắt đỏ ngầu: “A Nguyệt, ngươi thật sự muốn gả cho tên họ Lục đó sao?”

Ta bất giác lùi lại hai bước: “Điện hạ say rồi.”

Mắt Bùi Hằng sáng lên, hắn bước tới nắm chặt cổ tay ta: “A Nguyệt, ngươi đang quan tâm ta, phải không?”

Ta giãy ra nhưng không được, lạnh lùng nói: “Điện hạ, xin người tự trọng.”

“Tự trọng?” Hắn cười khẽ, cảm xúc trong mắt cuộn trào, “Trước đây ngươi chưa bao giờ nói chuyện với ta như vậy…”

“Buông nàng ấy ra.” Giọng Lục Trầm vang lên từ ngoài cửa, lạnh lùng và vững chãi. Hắn đứng dưới hành lang, ánh mắt mang theo vẻ sắc bén hiếm thấy.

Bùi Hằng nheo mắt, không những không buông tay mà còn kéo ta vào lòng: “Lục Trầm, ngươi là thân phận gì mà cũng dám ra lệnh cho Bổn cung?”

Tay Lục Trầm đặt lên chuôi kiếm: “Hôn sự của thần và Vãn Nguyệt đã được Lễ Bộ ghi vào sổ sách, tam thư lục lễ đều đã hoàn tất. Vãn Nguyệt là vị hôn thê của thần, thần bảo vệ nàng ấy là lẽ thường tình.”

Bùi Hằng cười lạnh một tiếng: “Một tờ hôn thư thì có là gì? Nếu bây giờ Bổn cung đến xin phụ hoàng hủy hôn, ngươi nghĩ cuộc hôn nhân này còn hiệu lực không?”

Ánh mắt Lục Trầm trầm xuống, lạnh nhạt nói: “Nếu Điện hạ nhất quyết như vậy, mạt tướng nguyện lập tức xin đi trấn giữ biên ải, dùng chiến công để đổi lấy sự công nhận của Thánh thượng.”

Lời nói của hắn rõ ràng có ý, dù phải ra sa trường máu nhuộm cát vàng, cũng phải bảo vệ trọn vẹn mối hôn sự này.

“Ngươi đang uy hiếp Bổn cung?!”

“Thì đã sao?”

Sát khí trong mắt Bùi Hằng đột ngột dâng lên, các đốt ngón tay của Lục Trầm đang đặt trên kiếm cũng vì dùng sức mà hơi trắng bệch, tình thế lập tức trở nên căng thẳng.

Ánh mắt ta lướt qua giữa hai người: “Điện hạ, có thể để ta nói riêng với người vài câu được không?”

Bùi Hằng sững người, cuối cùng cũng buông tay. Lục Trầm nhíu mày nhìn ta, ta khẽ lắc đầu, ra hiệu cho hắn yên tâm. Hắn im lặng một lúc, cuối cùng cũng lui ra ngoài, chỉ để lại ta và Bùi Hằng trong phòng.

Khoảnh khắc cửa đóng lại, sự tức giận trong mắt Bùi Hằng đã vơi đi vài phần, thay vào đó là một cảm xúc phức tạp: “Ngươi muốn nói gì?”

Ta nhìn hắn, chậm rãi mở lời: “Điện hạ có còn nhớ, kiếp trước, lúc người bóp cổ ta, đã nói gì không?”

Bùi Hằng toàn thân cứng đờ, ánh mắt bỗng trở nên tỉnh táo hơn nhiều.

“Người nói— ‘Nếu không phải ngươi đổi thẻ tên, Lê Nhi đã là chính phi của ta’. Nay người và Nguyễn cô nương sắp đại hôn, tâm nguyện đã thành, người còn có gì không hài lòng sao?”

Sắc mặt Bùi Hằng càng lúc càng khó coi, lảo đảo lùi lại: “Ngươi… ngươi cũng…”

“Phải.” Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, “Ta cũng đã sống lại. Vì vậy, sống lại kiếp này, ta không muốn đi vào vết xe đổ nữa.”

Trong mắt Bùi Hằng cuộn trào sự kinh ngạc, hối hận, cuối cùng hóa thành một sự giằng xé gần như đau đớn.

“Ta cũng không biết tại sao… mỗi lần ta lại gần Nguyễn Lê, cứ như có một thế lực vô hình đang điều khiển suy nghĩ của ta… ta hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân…”

“Đêm đó ta say rồi, ta cũng không biết lúc đó mình bị làm sao nữa… ta như bị thứ gì đó khống chế, ta hoàn toàn không muốn giết ngươi…”

“Sau khi ngươi chết ta đã hối hận rất lâu, ta đã canh giữ linh cữu của ngươi suốt bảy ngày… Hôm đó ta say rượu, mở mắt ra lại quay về ngày đại điển, ngươi có biết ta đã vui mừng đến nhường nào không…”

“Ta đã đặc biệt xin phụ hoàng cho phép ta rút thăm chọn cả trắc phi, trong ống thẻ toàn là tên của ngươi… ta cũng không biết đã sai ở đâu…”

Hắn tự nói một tràng dài, tốc độ càng lúc càng nhanh, giọng càng lúc càng nhỏ, giống như giải thích, càng giống như sám hối.

Cuối cùng, hắn tiến lên một bước, gần như van xin nắm lấy tay ta : “A Nguyệt, những ngày này ta đã nghĩ rất nhiều, cũng đã hiểu ra rất nhiều… Ta mới phát hiện, tuy ta cảm kích ơn cứu mạng của Nguyễn Lê, nhưng người trong lòng ta trước sau vẫn là ngươi…”

“Cho ta một cơ hội nữa được không? Ta muốn bù đắp cho ngươi… Chỉ cần ngươi đồng ý, ta sẽ lập tức đi bẩm báo phụ hoàng, phế Nguyễn Lê, lập ngươi làm chính phi. Đợi ta lên ngôi, ngươi sẽ là Hoàng hậu, là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ…”

“Điện hạ, ta đã là người chết một lần rồi.”

Ta rút tay về, nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay đã bị hắn rạch lấy máu ở kiếp trước.

“Vì vậy có những chuyện vốn không thể bù đắp… càng không phải bù đắp là có thể cứu vãn được.”

Bùi Hằng cứng đờ tại chỗ, ánh sáng trong mắt dần dần tắt lịm. Cuối cùng, hắn quay người một cách thảm hại, lảo đảo rời đi.

Ngoài cửa, Lục Trầm vẫn lặng lẽ đứng dưới hành lang. Thấy ta ra, hắn bước nhanh tới, hai tay nắm lấy vai ta quan sát từ trên xuống dưới: “Vãn Nguyệt, ngươi có bị thương không?”

Ta lắc đầu, đột nhiên phát hiện lòng bàn tay hắn đầy mồ hôi.

“Ta không sao.” Ta vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn, khẽ an ủi, “Mọi chuyện qua rồi.”

Ngày đại hôn, mười dặm hồng trang trải khắp con phố dài. Ta mặc giá y màu đỏ chính sắc, phượng hoàng thêu chỉ vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Kiệu hoa đi được nửa đường, phía trước đột nhiên có một trận náo động.

“A Nguyệt!”

Bùi Hằng mặc đại hồng hôn phục phi ngựa tới, mắt đầy tơ máu. Đến gần, hắn xuống ngựa, chặn ngay trước kiệu hoa: “A Nguyệt, ngươi ra đây gặp ta một lần!”

Lục Trầm lập tức ghìm ngựa, rút kiếm chắn trước mặt hắn: “Hôm nay Điện hạ đại hôn, không ở Đông cung đón tân nương, đến đây làm gì?”

Bùi Hằng không thèm nhìn hắn, chỉ chăm chăm nhìn vào rèm kiệu: “A Nguyệt, ta biết ngươi nghe thấy.”

Ta vén rèm kiệu, chuỗi ngọc trên mũ phượng khẽ lay động: “Điện hạ, xin hãy về đi.”

“A Nguyệt, ta không tin ngươi thật sự tuyệt tình như vậy…” Cổ họng Bùi Hằng nghẹn lại, giọng nói có chút nức nở. Hắn tiến lên một bước, nhưng bị vỏ kiếm của Lục Trầm chặn lại.

“Điện hạ, ta nghĩ hôm đó ta đã nói với người rất rõ ràng rồi, xin hãy về đi.” Nói xong, ta định buông rèm kiệu xuống.

“A Nguyệt, đợi đã! Ngươi xem cái này trước đã…” Bùi Hằng vội vàng lấy từ trong lòng ra một cuốn sổ, giọng run rẩy, “Lần trước ta nói với ngươi, mỗi lần ta đến gần Nguyễn Lê đều cảm thấy không thể kiểm soát được bản thân… Ta cuối cùng cũng biết tại sao rồi!”

“Hôm qua ta phát hiện những thứ này trong hộp của nàng! Nàng ta căn bản không phải là người… nàng ta chính là một yêu vật!”

Ta nhận lấy cuốn sổ, thấy trên bìa viết bốn chữ lớn [Ghi chép Công lược], lật ra, bên trong ghi chằng chịt:

[Mùng bảy tháng hai cố ý ngã xuống nước, giá trị hảo cảm của Bùi Hằng +5%.]

[Mười sáu tháng ba giả vờ bị Tô Vãn Nguyệt bắt nạt, giá trị hảo cảm của Bùi Hằng +7%.]

[Mùng tám tháng tư cố ý uống trà có thuốc, gây ra triệu chứng tim đập nhanh, Bùi Hằng chăm sóc cả đêm, giá trị hảo cảm +12%.]

Công lược? Giá trị hảo cảm?

Ta đột nhiên nhớ lại những lời Nguyễn Lê nói với không khí hôm đó.

“Nàng ta hao tâm tổn trí tiếp cận ta, khống chế ta… chỉ để làm chính phi của ta, hoàn thành cái gọi là nhiệm vụ của nàng…” Giọng Bùi Hằng khàn đi, “Những chuyện làm tổn thương ngươi, đều không phải là ý của ta…”

“A Nguyệt, đi theo ta… ta có thể từ bỏ ngôi vị Thái tử, ta có thể không cần gì cả… ta chỉ cần ngươi…”

Ta nhắm mắt lại, ném cuốn sổ vào lòng hắn: “Điện hạ, điều đó không thay đổi được gì cả.”

“Điện hạ!” Bên tai vang lên một tiếng khóc thảm thiết, Nguyễn Lê loạng choạng chạy tới. Tóc nàng rối bù, mặt đầy máu, không còn vẻ yếu đuối như trước, mà giống như vừa trốn ra từ trong ngục.

“Điện hạ! Người đã nói trong lòng người chỉ có ta, sẽ chăm sóc ta cả đời…” Nàng lao tới nắm lấy tay áo Bùi Hằng, “Xin người hãy về thành hôn với ta… nếu lần này lại công lược thất bại, ta sẽ bị hệ thống xóa sổ hoàn toàn… ta sẽ chết thật đó!”

Ánh mắt Bùi Hằng đầy vẻ chán ghét và sợ hãi, hất mạnh tay nàng ra: “Cút đi! Đồ yêu vật!”

Nguyễn Lê lảo đảo lùi lại, đột nhiên cười điên dại: “Tất cả là tại ngươi! Tô Vãn Nguyệt!”

Nàng đột nhiên rút từ tay áo ra một con dao găm, “Nếu không phải vì ngươi, sao ta có thể thất bại hết lần này đến lần khác… nếu ta không sống nổi, vậy thì kéo ngươi chết cùng ta!”

Ánh sáng lạnh lóe lên, con dao găm trong tay nàng đâm thẳng về phía ta.

“A Nguyệt!”

Trong khoảnh khắc, Bùi Hằng đẩy mạnh Lục Trầm ra, chắn trước mặt ta. Con dao găm ngập sâu vào ngực hắn, máu tươi lập tức nhuộm đỏ bộ hôn phục, càng thêm rực rỡ.

Bùi Hằng loạng choạng quỳ xuống đất, nhưng vẫn nắm chặt cổ tay Nguyễn Lê, không cho nàng tiến thêm một bước. Hắn ngẩng đầu nhìn ta, khóe miệng trào ra bọt máu: “A Nguyệt… kiếp này… ta cuối cùng… cũng bảo vệ được ngươi rồi…”

Nguyễn Lê nhìn bàn tay dính máu của mình, đột nhiên hét lên một tiếng: “Không! Hệ thống… cho ta một cơ hội nữa… đừng mà!”

Cơ thể nàng bắt đầu vặn vẹo, trở nên trong suốt.

Lục Trầm kéo ta ra sau lưng, tuốt kiếm khỏi vỏ: “Yêu nghiệt!”

Tiếng của Nguyễn Lê đột ngột im bặt, cả người nàng như khói bụi tan biến trong gió, chỉ còn lại con dao găm dính máu rơi “loảng xoảng” xuống đất.

Xung quanh lập tức vang lên những tiếng la hét. Giữa sự hỗn loạn, tay Bùi Hằng từ từ buông xuống, ánh sáng trong mắt dần tắt lịm.

Lục Trầm tiến lên một bước, bàn tay ấm áp che mắt ta: “Đừng nhìn.”

Nhưng ta vẫn nhìn thấy, khẩu hình cuối cùng của Bùi Hằng, là “xin lỗi”.

Mười ngày sau, ta và Lục Trầm tổ chức lại đại hôn. Trong hỷ đường, hắn nhẹ nhàng vén khăn trùm đầu của ta, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Nguyệt Nhi, cuối cùng cũng cưới được nàng rồi.”

Ta ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt ươn ướt của hắn, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi khóe mắt hơi đỏ của hắn: “Đồ ngốc.”

Sau này, chúng ta yêu thương nhau đến bạc đầu, con cháu đầy đàn. Đông cung đã đổi chủ mới, chuyện cũ không ai nhắc lại nữa.

(Hết)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.