Phượng Quy Nguyệt Lạc

Chương 4



Thì ra Bồ Tát chiều theo ý ta, cũng chỉ để ta hiểu rằng, nhân duyên cưỡng cầu chưa chắc đã có được một kết cục tốt đẹp.

Sau đó, ta bị thất sủng trong một viện hẻo lánh nhất Đông cung, trong mắt Bùi Hằng chỉ có Nguyễn Lê. Nguyễn Lê yếu ớt, hắn liền ra lệnh mang hết thuốc bổ tốt nhất đến viện của nàng. Nguyễn Lê sợ lạnh, hắn liền tự mình đi săn hồ ly trắng để may áo choàng cho nàng.

Rồi sau đó, Nguyễn Lê lâm bệnh. Thái y nói là do uất kết trong lòng, bệnh lâu khó chữa. Bùi Hằng ngày đêm túc trực bên giường nàng, trong mắt là sự hoảng loạn mà ta chưa từng thấy.

Hắn không biết tìm đâu ra một phương thuốc lạ, cần dùng máu của ta làm thuốc dẫn để sắc cho Nguyễn Lê. Khi rạch một đường trên cổ tay ta, mí mắt hắn cũng không hề rung động. Vì Nguyễn Lê, hắn đã lấy máu ở cổ tay ta đủ bốn mươi chín lần.

Nhưng cuối cùng, nàng vẫn chết. Chết vào ngày tuyết đầu mùa năm ấy, chết trong vòng tay hắn.

Đêm đó, hắn đạp cửa tẩm điện của ta, người nồng nặc mùi rượu, hai mắt đỏ ngầu.

“Tô Vãn Nguyệt… nếu ngày đó không phải ngươi đổi thẻ tên, Lê Nhi đã là chính phi của ta! Nàng đã không uất ức mà chết… Tất cả là tại ngươi!”

Hắn bóp cổ ta, lực mạnh đến mức gần như muốn nghiền nát cổ họng ta. Ta đau đớn há miệng nhưng không thể phát ra một âm thanh nào.

Trong cơn choáng váng ngạt thở, ta cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện.

Thì ra hắn nhất quyết chọn phi bằng cách rút thăm, chẳng qua là vì Nguyễn Lê xuất thân hèn kém, muốn cho nàng một cơ hội được chọn một cách danh chính ngôn thuận. Hắn đã sớm động tay động chân vào ống thẻ, không ngờ lại bị phụ thân ta vô tình phát hiện và ngầm đổi lại.

Vì người được chọn là ta, hắn liền cho rằng chính ta đã bảo phụ thân gây khó dễ, hại hắn và Nguyễn Lê bỏ lỡ nhau.

Vì vậy ở kiếp này, để không đi vào vết xe đổ, ta đã dặn phụ thân không cần quan tâm đến ống thẻ ra sao, chỉ cần lấy thẻ tên của ta ra là được.

Nếu hắn đã vì nàng mà hao tâm tổn trí đến vậy, thì ta sẽ thành toàn cho hắn một lần.

Bảy ngày sau đại điển, mẫu thân bưng một chiếc hộp gỗ đàn hương vào phòng ta, từ từ trải giấy đính hôn và danh sách sính lễ ra bàn. Người cười rạng rỡ, có vẻ vô cùng hài lòng với mối hôn sự này : “Đứa trẻ Lục Trầm đó phẩm hạnh đoan chính, lại ngưỡng mộ con đã lâu, là một mối duyên lành.”

Ta cúi mắt mỉm cười: “Nữ nhi nghe theo sắp xếp của mẫu thân.”

Sống lại một đời, ta đã xem nhẹ những si mê ái tình. Được gả cho một người biết lạnh biết nóng đã là ân huệ của trời cao. Nếu người ấy lại thật lòng với ta, ấy chính là phúc phận ngoài mong đợi.

Đang nghĩ ngợi, Ngân Hạnh vén rèm bước vào : “Tiểu thư, tiệm Cẩm Tú mới về một lô trang sức hợp thời, người có muốn đi xem không ạ?”

Ta gật đầu: “Cũng được, tiện thể lấy mấy tấm vải đã đặt hôm trước.”

Vừa vào cửa, ánh mắt ta đã dừng lại trên một cây trâm cài tóc điểm thúy mạ vàng.

“Tô tiểu thư thật có mắt nhìn!” Ông chủ cẩn thận nhấc cây trâm lên, đưa tới trước mặt ta, “Đây là kiểu dáng mới nhất được chuyển từ Giang Nam đến, cả kinh thành này không tìm được cây thứ hai đâu ạ.”

Ta nhận lấy cây trâm, so trước gương đồng: “Quả thật tinh xảo, gói lại giúp ta.”

Ta đang định trả tiền thì một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau : “Tô Vãn Nguyệt, đã bảy ngày rồi, canh an thần ngươi nấu cho Bổn cung đâu rồi?”

Trong gương đồng phản chiếu bóng dáng cao ráo của Bùi Hằng, hắn nhíu chặt mày, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt.

“Tham kiến Thái tử Điện hạ.” Ta quay người hành lễ, “Thần nữ dạo gần đây đang bận chuẩn bị cho hôn sự… thực sự không có thời gian.”

Ánh mắt Bùi Hằng dừng trên cây trâm trong tay ta, sắc mặt bỗng dịu đi nhiều: “Ồ, đã chuẩn bị sớm như vậy rồi sao.”

Ta đang định đáp lời, giọng nói yêu kiều của Nguyễn Lê bỗng xen vào: “Ôi, cây trâm này đẹp quá.”

“Tô tỷ tỷ…” Nàng nhìn chằm chằm cây trâm trong tay ta, “Cây trâm này thật hợp ý muội, không biết tỷ có thể nhường lại không?”

Ta khẽ vuốt tua rua rủ xuống từ đuôi trâm: “Nguyễn cô nương, mua đồ phải có trước có sau, cây trâm này ta đã lấy rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.