“Chủ mẫu, chính thiếp thân cũng không hiểu tại sao, nha đầu Dao Nhi nhà chúng ta lại là đứa có phúc khí như vậy!”
Tháng thứ sáu sau khi trùng sinh.
Ta vừa từ phủ lão tướng quân trở về, mực trên cuốn binh thư cầm trong tay vẫn chưa khô hẳn.
Vừa hay lại thấy La di nương đang ngồi trong sân của mẫu thân ta, ung dung uống trà nóng với vẻ mặt đầy kích động.
La di nương cười đến hai má cũng mỏi nhừ:
“Khương Dao đến cổng lớn còn không bước qua, không biết từ khi nào đã thân thiết với Bùi thế tử đến thế. Giỏi giấu cả nhà thật đấy.”
Ta đã hiểu ra vấn đề.
La di nương là sủng thiếp của phụ thân, được sủng nên sinh kiêu, trước nay chưa từng bước chân vào sân của chủ mẫu.
Lần này đến đây ắt hẳn đã xảy ra chuyện gì đó khiến bà ta vô cùng đắc ý, muốn đến trước mặt mẫu thân ta để vênh váo cái đuôi.
Quả nhiên, Khương Dao đang ngồi bên cạnh, dáng vẻ vô cùng e lệ.
“Con cũng không ngờ, Thanh Xuyên ca ca lại có thể vì con mà làm đến mức này.”
Đúng vậy.
Kể từ khi ta sống lại, cả kinh thành đã được một phen xôn xao.
Mọi chuyện liên quan đến Bùi Thanh Xuyên đều lọt vào tai ta.
Người ta đồn rằng hắn đã xin chỉ đến Hán Trung để trị thủy. Công cuộc đó hiệu quả trông thấy, khiến cho dân chúng hai bên bờ vô cùng yêu mến và kính trọng.
Cách làm đó, cũng chính là phương lược mà ta đã dạy cho hắn ở kiếp trước.
Lại nghe nói Hoàng đế long tâm đại duyệt, sau khi hắn về kinh đã hỏi hắn muốn được ban thưởng thứ gì.
Chuyện kỳ lạ đã đến.
Bùi Thanh Xuyên không cầu hoàng kim vạn lượng, cũng chẳng màng thăng quan tiến chức.
Hắn chỉ cầu xin Hoàng đế thay đổi hôn sự đã ban, đem nhị tiểu thư của Khương gia gả cho hắn.
Nếu là một công tử khác, ắt sẽ bị mắng cho một trận vì tội hỗn xược, vượt qua cả hoàng quyền.
Thế nhưng Bùi Thanh Xuyên trị thủy có công, lại mang một bộ mặt si tình như biển, không phải nàng thì không cưới, quỳ gối trước ngự điện không chịu đứng lên.
Hoàng đế đành phải chấp thuận.
Người trong kinh thành ai ai cũng ca ngợi hắn là kẻ trọng tình trọng nghĩa.
Đến cả gánh hát trên sân khấu cũng diễn vở tuồng về giai thoại đẹp của đôi lứa: Thế tử gia không sợ hồng thủy ngút trời, chỉ vì cầu xin cưới được nàng tiểu thư nhà quan.
Còn ta, nghiễm nhiên trở thành nhân vật phản diện đứng bên cạnh.
“Nói đi cũng phải nói lại, Bùi thế tử vốn đã được định hôn với đại tiểu thư. Nhưng đều là nữ nhi của Khương gia, chủ quân đã không để tâm, chắc chủ mẫu cũng sẽ không phiền lòng đâu nhỉ?”
Mẫu thân ta cười như không cười:
“Không phiền lòng, ta có gì mà phải phiền lòng chứ.”
Không thấy được vẻ mất mặt trên gương mặt mẫu thân, La di nương có chút thất vọng mà bĩu môi.
Đúng lúc ta bước vào sân, Khương Dao liền nhanh chóng đứng dậy, nắm lấy tay ta.
Nàng ta rụt rè nhìn ta, y hệt như cái cách mà nàng ta vẫn thường diễn trước mặt phụ thân.
“Tỷ tỷ sẽ không trách muội đã cướp mất hôn sự của tỷ chứ?”
Ta nắm ngược lại tay nàng ta, cười mỉm đáp:
“Sao có thể chứ? Chúc mừng còn không kịp nữa là.”
Chỉ trong một cái chớp mắt.
Chiếc vòng tay san hô khảm trai trên cổ tay ta đã được tháo ra, đeo thẳng vào cổ tay nàng ta.