Điện Hạ, Cầu Xin Người

Chương 4



Ta vẫy tay gọi ám vệ đến, “Ngươi đi theo dõi Tống Dần, nhất cử nhất động của hắn đều ghi lại báo cho ta.”

Xe ngựa dần đi xa.

Quỳnh Chi lấy thức ăn cho cá, chuẩn bị cùng ta ra hồ cho cá chép ăn.

Đi qua hành lang, từ hòn non bộ bên cạnh truyền đến tiếng động lạ.

Ta dừng bước.

Kẻ nào lại to gan như vậy, dám ở phủ công chúa ban ngày ban mặt làm chuyện hoang đường.

Quỳnh Chi liền ngầm hiểu ý, xoay người kéo hai kẻ kia ra.

Vừa hay, cả hai ta đều quen.

Người nam là mưu sĩ mà hoàng huynh trọng dụng, người nữ là thị nữ thân cận của hoàng tỷ.

Thị nữ tóc tai rối bời, quỳ phịch xuống đất:

“Cầu xin công chúa làm chủ cho nô tỳ.”

“Đại công chúa sai nô tỳ đi truyền lời, nào ngờ giữa đường lại gặp phải một gã lưu manh phong lưu, hết kéo lại lôi, ép nô tỳ cùng hắn đi uống rượu.”

Mưu sĩ nắm lấy cổ tay trắng ngần của nàng ta:

“Ta là mưu sĩ của thái tử, mời ngươi uống rượu là nể mặt ngươi, sao ngươi dám từ chối, chẳng phải là làm mất mặt thái tử sao.”

Ồn ào quá.

Nghe mà thấy phiền.

Ta chỉ vào người nam nhân, “Sắc tâm quá nặng, e rằng không thể chuyên tâm làm việc cho hoàng huynh.”

“Quỳnh Chi, ngươi đi thiến hắn đi, cũng coi như là giúp hoàng huynh giải quyết phiền muộn.”

“Vâng.” Quỳnh Chi rút dao găm, ra tay dứt khoát.

Gã mưu sĩ hét lên thảm thiết, cố lết ra ngoài.

Vệt máu kéo dài.

Ta lại chỉ vào người nữ nhân, “Những lời nàng ta nói, ta nghĩ ta không thích nghe, ném nàng ta ra ngoài.”

Tạ Quân Liên đùng đùng nổi giận, đến tìm ta tính sổ.

“Vinh An, muội biết rõ hắn có ích cho ta, vậy mà lại lấy đi nửa cái mạng của hắn, trong mắt muội có còn người huynh trưởng này không?”

Dưới chân có một đàn cá chép đang vây quanh tranh ăn.

Ta lạnh lùng vặn lại:

“Vậy hắn có coi ta là công chúa không?”

“Ai cho hắn cái gan dám gây sự ở phủ công chúa.”

“Huống hồ, hắn lôi kéo người của Tạ Lăng, chẳng phải là tự mình dâng điểm yếu vào tay nàng ta sao.”

Tạ Quân Liên không nói lại được ta, phất tay áo bỏ đi.

Trước khi đi, hắn còn nhìn ta đầy ẩn ý.

“Nếu mẫu phi còn sống, muội đã không dám như vậy.”

Nhưng bà ta đã chết từ lâu rồi.

Chính tay ta đã đậy nắp quan tài.

Sau trận ồn ào này, ta có chút không vui.

Quỳnh Chi nhẹ giọng nói: “Tiệm châu báu mới về không ít trang sức, công chúa có hứng thú đi xem không ạ?”

Ta quả thật có ý đó.

Chủ tiệm giới thiệu cho ta món mới, trong đó có một cây trâm ngọc bích hình hoa mẫu đơn và côn trùng, rất đẹp.

Quỳnh Chi cài nó lên tóc cho ta.

Ta đang soi gương thì “vút” một tiếng, một mũi tên lạnh lẽo bay tới.

Quỳnh Chi phản ứng nhanh, đẩy ta ra.

Mũi tên sượt qua má ta, ghim vào tường.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.