Ngón tay ta vô thức chạm lên vùng bụng vẫn còn phẳng lì, trong lòng dấy lên một cơn đau nhói.
Dường như mỗi lần trước khi s ả y thai, hắn đều trở nên đặc biệt ân cần, chu đáo, không phải là tự tay chuẩn bị canh tẩm bổ thì cũng là đút thuốc cho ta như thế này.
Ta từng ngỡ đó là biểu hiện của tình yêu sâu đậm, giờ mới biết, đó chỉ là sự giả nhân giả nghĩa của tên đ a o phủ trước giờ hành hình.
“Phu quân.” Ta gượng cười, nhưng giọng nói lại run rẩy khó giấu, “Thuốc này đắng quá, hôm nay… không uống có được không?”
“Chiêu Chiêu, đừng bướng bỉnh.” Tạ Cẩn Du tỏ vẻ bất đắc dĩ, giọng điệu vừa cưng chiều lại vừa kiên quyết không cho phép chối từ.
“Đây là thuốc do thần y ta khó khăn lắm mới tìm được để điều chế riêng cho nàng, rất tốt cho cơ thể của nàng đó.”
Ta vẫn cố thử: “Bây giờ ta thấy hơi khó chịu, ngày mai uống được không?”
Tạ Cẩn Du đặt thìa xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta:
“Chẳng phải nàng luôn muốn có con sao? Mấy đêm trước còn thức đến đỏ cả mắt, tự tay chuẩn bị áo nhỏ, yếm nhỏ cho con.”
“Chúng ta đã… mất năm đứa con rồi. Đứa bé này, chúng ta nhất định phải bảo vệ thật tốt. Ngoan nào, Chiêu Chiêu, vì đứa con quý giá này của chúng ta, để phu quân đút cho nàng uống nhé.”
Hắn nửa dỗ dành nửa ép buộc đưa bát thuốc đến sát môi ta, không cho ta một cơ hội né tránh nào.
Dòng thuốc đắng ngắt trôi vào cổ họng, lạnh buốt đến tận đáy lòng.
Ta uống xong thìa đó, đẩy tay hắn đang định đút tiếp.
Ta cầm lấy bát thuốc, nhắm mắt uống một hơi cạn sạch.
Ta đã mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, ta là Tô Chiêu, đích nữ của quan cửu phẩm kinh thành Tô Thế Thanh, thành hôn cùng thanh mai trúc mã là Lâm Tử Ngâm, người đứng đầu giới phú thương.
Chúng ta sống hòa hợp, tình cảm mặn nồng.
Thứ muội Tô Nhược Nhược chỉ kém ta một tuổi, nhưng nàng không giống người mẫu thân đầy mưu mô của mình là Liễu di nương. Nàng luôn mang dáng vẻ ngây thơ trong sáng, thích nhất là lẽo đẽo theo sau ta, ngọt ngào gọi một tiếng “tỷ tỷ”.
Một ngày, nàng cứu được một nam tử bị trọng thương, người tự xưng là Kim Du. Sau khi vết thương lành lại, người đó đã lặng lẽ rời đi không một lời từ biệt.
Không lâu sau, Nhược Nhược ngã bệnh. Ta trong lòng lo lắng, nhưng vì sau khi thành thân mãi không có con, mấy ngày đó ta đều đang trai giới ở miếu Quan Âm cầu tự, không thể rời đi.
Ta bèn nhờ phu quân Lâm Tử Ngâm mang thuốc đến.
Hắn đi được vài lần thì không chịu đi nữa, nói rằng nam nữ hữu biệt, thường xuyên đến thăm thứ muội e sẽ bị người ngoài đàm tiếu, nên tránh hiềm nghi.
Lúc đó ta còn cười hắn quá cổ hủ.
Ngày rời đi, ta vẫn như thường lệ lên đỉnh núi quỳ bái. Thế nhưng trong nháy mắt, đám nha hoàn của ta đều biến mất không thấy tăm hơi.
Ta đang kinh ngạc và hoang mang thì sau lưng bỗng có một lực mạnh ập tới, đẩy ta rơi thẳng xuống vách núi.
Trong khoảnh khắc rơi xuống, ta cố sức quay đầu lại, nhìn rõ gương mặt đó — chính là Kim Du, kẻ đã được Tô Nhược Nhược cứu và biến mất một cách bí ẩn!
Cũng chính là Tạ Cẩn Du, người hằng đêm chung chăn chung gối với ta.
Ta hét lên một tiếng kinh hoàng rồi tỉnh lại. Đám nha hoàn và bà vú xung quanh đang quỳ rạp dưới đất.
Bụng ta đau âm ỉ, trong phòng nồng nặc mùi máu tanh. Mấy vị đại phu vẻ mặt ngưng trọng, run rẩy đứng ở góc phòng.
Thấy ta mở mắt, bà vú già đứng gần nhất lập tức khóc nức nở: “Tỉnh rồi! Nương tử tỉnh rồi!”
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Cẩn Du đang đứng sững người bên cạnh, gần như loạng choạng lao đến bên giường. Mắt hắn vằn lên những tia máu đỏ, vẻ mặt tiều tụy.
“Chiêu Chiêu, nàng cuối cùng cũng tỉnh rồi!” Giọng hắn run rẩy vì sợ hãi. “Nàng đã hôn mê suốt ba ngày ba đêm, ta cứ ngỡ… ta cứ ngỡ sẽ không bao giờ…”