Sau Khi Sống Lại Ta Từ Bỏ Vị Hôn Phu

Chương 3



Ai ngờ chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi, Mạnh gia vì đắc tội với Thái tử mà cả nhà bị đày đến Linh Châu.

Bùi gia lại được Thái tử trọng dụng, phong Hầu bái Tướng, quyền khuynh triều chính.

Tuy rằng hiện tại, thứ tử Mạnh gia là Mạnh Hoài Dã đã nhập ngũ, lập được nhiều chiến công trên chiến trường.

Nhưng thân phận và địa vị rành rành ra đó, làm sao có thể so bì với Thế tử của Hầu phủ.

La di nương lập tức không chịu.

Nhưng hôn sự do Thiên tử ban làm sao có thể rút lại được, bà ta đành phải ngậm ngùi gả Khương Dao đi xa đến Linh Châu.

Kết quả là Mạnh Hoài Dã tử trận, Khương Dao khó sinh mà qua đời.

“Một mối hôn sự khác… Ý con là Mạnh gia mà vốn dĩ Khương Dao phải gả đến sao? Cái tên thứ tử Mạnh Hoài Dã đó?”

Vẻ mặt mẫu thân ta như thể trời sập.

“A Ly, con điên rồi sao? Mạnh Hoài Dã chỉ là một giáo úy, đến chức phó tướng còn chưa lên được, lại còn là nam tử mà La di nương và Khương Dao không cần!”

3.

Dù ta có khuyên thế nào, mẫu thân vẫn nhất quyết không đồng ý.

“Với gia thế của chúng ta, đến cả Thái tử cũng có thể gả được, tại sao con cứ nhất quyết phải gả cho Mạnh Hoài Dã chứ?”

Ta nửa thật nửa giả đáp:

“Vì phụ mẫu của Mạnh Hoài Dã đã qua đời, con không cần phải hầu hạ phụ mẫu chàng. Chàng chỉ là một giáo úy, không có tiền cưới thê tử, sau này trong nhà sẽ do con làm chủ. Còn nữa… con ghét Khương Dao và Bùi Thanh Xuyên, muốn tránh xa họ.”

Một tia kinh ngạc thoáng qua trong mắt mẫu thân, nhưng rồi vành mắt lại hơi đỏ lên.

“Nhưng Linh Châu đường sá xa xôi, mẫu thân thật sự không yên tâm để con gả đến cái nơi nghèo khó đó.”

Bà không biết kế hoạch thực sự trong lòng ta, mũi đỏ hoe, vân vê chiếc khăn tay mà khẽ nức nở.

Bên ngoài có tiểu tư đến truyền tin.

Nói rằng hôn sự của nhị tiểu thư đã có nơi có chốn, chủ quân vui mừng, đã đưa La di nương và nhị tiểu thư đến quán ăn tốt nhất kinh thành dùng bữa.

Cũng giống như ta và Bùi Thanh Xuyên, hôn sự của phụ thân và mẫu thân cũng do tiên đế định đoạt.

Kết quả vừa gả vào phủ mới biết, phụ thân đã sớm có thanh mai trúc mã trong lòng, chính là La di nương.

Mẫu thân không biết cách lấy lòng phụ thân, lại trước sau không được phụ thân yêu thương, nên luôn bị La di nương chèn ép.

Sân viện của ta và mẫu thân trước nay luôn lạnh lẽo, vắng vẻ.

Gả cho một nam tử không yêu mình và chung sống với người đó cả đời, là một chuyện đau khổ đến nhường nào.

Chỉ cần nhìn vào đôi mắt đục ngầu như mắt cá của mẫu thân là có thể thấy rõ.

Từ trên người Khương Ly của kiếp trước, cũng có thể thấy được.

Thế nên ta kìm nén nỗi đau trong lòng, nghẹn ngào nói:

“Mẫu thân, xin đừng lo lắng cho nữ nhi.”

Ta đặt cuốn binh thư đã nhàu nát xuống, ngồi bên cạnh mẫu thân, áp mặt vào lưng bà.

Giống như khi bà mang thai ta, mẫu thân và nữ nhi xương thịt quyện vào nhau thân thiết.

“Nếu con có bị ấm ức, cứ việc hòa ly, trở về bầu bạn với mẫu thân là được.”

Mẫu thân lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi, dù có không nỡ đến đâu, cuối cùng cũng đã chấp thuận.

“Thôi cũng được, A Ly, mẫu thân không cầu con gả vào nhà cao cửa rộng, làm Vương phi hay Phu nhân gì cả, chỉ cầu con được bình an thuận lợi là đủ rồi.”

Ta rưng rưng gật đầu.

Yên tâm đi, mẫu thân ơi.

Con sẽ không bỏ rơi mẫu thân đâu.

Vì Mạnh gia và Bùi gia quả thực là một trời một vực.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.