Quay đầu nhìn lại, Tạ Minh Châu vén rèm bước vào.
Nàng ta mặc cung trang màu vàng ngỗng, xinh đẹp dịu dàng: “Minh Châu lo lắng cho vết thương của tỷ tỷ, nên đã đặc biệt lệnh cho thái y bào chế thuốc mỡ mang đến.”
Tạ Minh Châu nhìn nửa khuôn mặt được băng bó của ta, trong mắt lóe lên một tia u ám rồi biến mất.
Nàng ta treo lên nụ cười hiền lành vô hại, vỗ nhẹ vai ta, giọng điệu nhẹ nhàng: “Hoàng tỷ không cần lo lắng, phương thuốc này là gia truyền của nhà ngoại tổ phụ ta, có tác dụng tái tạo da, dưỡng nhan tốt nhất.”
Nói rồi, Tạ Minh Châu cho tỳ nữ thân cận dâng thuốc mỡ lên.
Ta nhìn vẻ mặt ân cần của nàng ta, trong lòng cười lạnh.
Kiếp trước, Tạ Minh Châu cũng từng mang thuốc mỡ đến thăm.
Khi đó ta xem nàng ta là muội muội yêu thương nhất.
Đối với đồ nàng ta tặng cũng không hề nghi ngờ.
Nhưng sau này, vết thương không những không lành, mà còn mưng mủ, lở loét, càng ngày càng nặng.
Ta từ đệ nhất mỹ nhân kinh thành biến thành tai tinh mà ai cũng xa lánh.
Mỗi lần ra ngoài, đều phải dùng mạng che mặt.
Ngay cả phụ hoàng cũng vì dung mạo đáng sợ đó mà xa lánh ta.
Bây giờ xem ra, phần lớn là công lao của thuốc mỡ đó.
“Hoàng tỷ, nếu tỷ thật lòng thích Bùi tướng quân, tại sao không để phụ hoàng ban hôn cho hai người?”
Tạ Minh Châu thăm dò hỏi.
Ai cũng biết, hoàng đế đương triều chỉ có hai vị công chúa và một hoàng tử.
Tiếc là, tam hoàng tử vào ngày sinh nhật sáu tuổi, đã không may chết đuối.
Bệ hạ đau buồn khôn xiết, không màng đến hậu cung, dưới gối chỉ còn lại hai vị công chúa.
Người kế vị tương lai sẽ là một trong hai vị công chúa.
Xét về thân phận đích trưởng, vốn nên thuộc về ta.
Mà Bùi thị nắm giữ binh quyền, công cao lấn chủ, phụ hoàng đã sớm có ý định trừ khử.
Chỉ tiếc là, kiếp trước ta bị Tạ Minh Châu mê hoặc, dưới sự xúi giục của nàng ta đã đỡ cho Bùi Uyên một nhát kiếm chí mạng, làm đảo lộn kế hoạch của phụ hoàng.
Từ đó, phụ hoàng không còn đoái hoài đến ta, mà chuyển sang thân cận với Tạ Minh Châu.
Còn nàng ta, một mặt để Bùi Uyên thành hôn với ta, bảo toàn cho người trong lòng; một mặt lại khiến ta bị phụ hoàng ghét bỏ, mất đi cơ hội tranh đoạt ngôi vị.
Chỉ e rằng, ngay cả Tạ Minh Châu cũng không biết, rốt cuộc Bùi Uyên yêu nàng ta sâu nặng đến mức nào.
Kiếp này, chỉ cần phụ hoàng không chủ động ban hôn, người có thể gả cho Bùi Uyên, tất sẽ chỉ là Tạ Minh Châu.
Quân tử có lòng thành toàn mỹ sự, ta nhất định sẽ dốc hết sức mình để thành toàn mối nhân duyên ấy.
3.
Dưới sự điều trị tận tình của thái y, mặt của ta nhanh chóng hồi phục như cũ.
Mồng ba tháng ba, trong cung tổ chức tiệc Bách Hoa, mời khắp các vương công quý tộc.
Có người nói, bệ hạ có ý định chọn phu quân cho hai vị công chúa chưa xuất giá trong số các nam nhân tài tuấn trẻ tuổi đến dự tiệc.
“Nghe nói hôm nay Bùi tiểu tướng quân cũng đến.”
“Suỵt, nhỏ tiếng thôi, tướng quân đến rồi!”
Mấy vị tiểu thư thế gia ngồi ở chiếu dưới im bặt.
Ngẩng đầu lên, ta trông thấy gương mặt của Bùi Uyên.
Nam nhân ngồi xuống ở chiếu đối diện.
Hắn có mày kiếm mắt sáng, ngũ quan tuấn mỹ, nhưng đáy mắt lại sâu như đầm băng.
Đang ở độ tuổi khí phách hăng hái, nhưng trên mặt Bùi Uyên lại lộ ra vẻ tàn nhẫn và u ám không hợp với tuổi tác.
Ánh mắt sâu thẳm đó lướt qua người ta, rồi lập tức dời đi.